141 “Thiếu Quân, chàng đã ngủ chưa?” Hách Liên Dung nỗ lực vài lần mới bước đến cửa phòng Vị Thiếu Quân, lần này tự mình chủ động nên cảm thấy có chút khó khăn.
142 Hách Liên Dung đúng là cố ý nói vậy, nàng đã chuẩn bị cho giây phút này lâu lắm rồi, bởi vậy mới bảo Bích Liễu đặc biệt quan tâm đến tình hình của Nhị Tâm, không những không kịp thời ngăn chặn tình trạng hạ nhân thông đồng làm việc xấu, ngược lại vẫn bỏ ngoài tai, trơ mắt nhìn bọn họ ức hiếp một nha hoàn nhỏ bé đến thê thảm.
143 Lời nói của Vệ Vô Hạ khiến Hách Liên Dung có chút kì quái, nhưng nhất thời cũng không nói ra là chỗ nào có vấn đề, mắt thấy hai người đã đi đến giữa hoa viên, liền quay đầu nói với hắn: “Ta phải đến tiền sảnh tiếp đón tuần phủ phu nhân, nếu công tử có hứng thú thì cùng đến góp vui, không hứng thú chúng ta chia tay ở đây.
144 Thiếu Dương khẽ cười, trên mặt hiện qua chút thất vọng, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Nhị ca bận bịu nhiều việc tại Vị Tất Tri, có lẽ cũng quên mất việc này.
145 Đôi khuyên tai này… tại sao lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu?Không biết vì sao trong lòng Hách Liên Dung lại cảm thấy buồn bực, đúng lúc đó cửa phòng khẽ vang lên, giọng nói lười biếng của của Vị Thiếu Quân truyền đến: “Đang nói chuyện với ai vậy?”Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Thiếu Quân đang thập thò nửa người nơi cánh cửa, nâng đôi khuyên tai lên hỏi: “Cái này… là của ta đúng không?”Vị Thiếu Quân tựa người vào cánh cửa, mắt híp lại đến nửa ngày sau đó mới gãi đầu gãi tai quay đầu về phòng mình ngủ: “Nàng tìm thấy ở đâu vậy?”Hách Liên Dung thu đôi khuyên tai lại, bước vào phòng ngủ theo hắn: “Là nên hỏi chàng đã đưa nó cho ai?”Bước chân Vị Thiếu Quân khựng lại, quay đầu nhìn Hách Liên Dung như thể không hiểu rõ ý nàng.
146 “Ta biết, nếu nàng không phải gả cho ta, nàng sẽ không nhìn thấy một Vị Thiếu Quân khác biệt như bây giờ, nhưng… ta vẫn không kìm được mà muốn nhiều hơn nữa.
147 Từ chỗ Vị Đình Ngọc trở về, Hách Liên Dung liền cho gọi Vị Quảng đến Thính Vũ Hiên bàn bạc kĩ lưỡng suốt một ngày, nàng cho người đem trả lại toàn bộ số vải vóc Tường Vân Hiên mang đến.
148 Mặt Vị Đình Ngọc đột nhiên biến sắc, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Lão phu nhân quan tâm hỏi han Vị Đình Ngọc: “Đình Ngọc, nếu cảm thấy không khỏe thì mời đại phu đến khám xem.
149 Khi tiếp nhận thông tin này trong sảnh phải có ít nhất hơn một nửa ngớ người như Hách Liên Dung, còn Vị Đông Tuyết thì gần như sắp bật khóc đến nơi, biểu hiện của những người còn lại không ngoài dự đoán cũng kiểu bà cô này sao có thể muốn thế nào là phải thế đấy vậy.
150 “Cảm ơn ta?” Hách Liên Dung suy nghĩ một hồi liền bật cười: “À, chuyện miếng ngọc kia ư, chỉ là tình cờ thôi, nếu không phải tên trộm kia va vào đống đồ khiến chúng đổ ra lộn xộn hắn đã chạy thoát được rồi.
151 Chuyện này… Vị Thiếu Quân vì sao không thương lượng cùng mình? Hắn không muốn để ình biết? Đúng rồi, chuyện Mộ Dung Phiêu Phiêu dùng để uy hiếp Vị Thiếu Quân chắc chắn cũng là chuyện này, nhưng vì sao? Chuyện mà ngay cả Mộ Dung Phiêu Phiêu, mình lại không biết?Hắn không tin tưởng mình sao? Cảm thấy được mình sẽ cản trở hắn, sẽ không để ý đến suy nghĩ của hắn sao? Thực tế đâu? Mình quả thật cũng làm như vậy, đối với hắn nói đạo lý này, hắn cũng không phản bác, chính mình cứ cho đó là đúng, cho rằng trở lại Vị Tất Tri mới là lựa chọn tối nhất đối với hắn.
152 Lo lắng, bất an, khẩn trương lại mạnh mẽ trấn định, Hách Liên Dung có tâm tình như vậy ngày mà mỗi năm Ngưu Lang Chức Nữ chỉ một lần gặp gỡ này. Hách Liên Dung đã buông tha cho ý tưởng hôm nay Vị Thiếu Quân sẽ trở về, tuy rằng nói như vậy, đáy lòng vẫn có chút xôn xao, bởi vì nàng từng nghĩ vô số lần, Vị Thiếu Quân cố tình đem hành trình kéo dài tới tận hôm nay, đặc biệt chọn ngày ôm nay trở về, có lẽ còn có kinh hỉ ngoài ý muốn.
153 Đôi mắt nhuộm đầy hơi nước, dòng nước ấm áp bao lấy thân hình trần trụi trong lòng Vị Thiếu Quân, bởi hắn nhấc bổng ôm lấy mà những giọt nước bắn lên trên tóc mình, mặc hắn từ phía sau ôm lấy, đôi môi nóng như lửa hạ xuống bên gáy mình.
154 “Liên Dong… Liên Dong?”Hách Liên Dung mệt mỏi cực điểm, nằm lên chiếc giường mềm mại nặng nề ngủ, lại không chịu nổi thanh âm khẽ gọi của Vị Thiếu Quân, cố gắng mở to mắt, liền thấy hắn lộ ra gương mặt cười xấu xa, hai tay vẫn không thành thật dạo chơi tại nơi đẫy đà của nàng, cố ý vô tình gảy đỉnh núi hồng anh, tận tình thưởng thức.
155 So với tất cả, chàng mới chính là món quà tốt nhất. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vị Thiếu Quân đã không còn ở bên cạnh, toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, uể oải muốn chết, vừa mới ngồi dậy liền muốn nằm ngủ lại thêm một giấc nữa.
156 Vị Xuân Bình không thể ngờ Ngô thị sao có thể tùy tiện bán đứng mình như vậy, nói như vậy trước mặt cả nhà chẳng khác nào thể hiện rõ chị ta là con người hay đưa chuyện? Cũng may cả nhà hiểu rõ tính thích bát quái của chị ta nên cũng không khinh thường, ghét bỏ gì, có điều với những gì Ngô thị nói lúc này tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
157 Hất bàn tay Vị Thiếu Quân đang đặt trên lưng mình ra, “Ý tưởng xấu xa! Tự mua việc vào mình. ” “Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, nếu thật sự thành công, bằng không dựa theo tính tình quân tử dởm kia của Trần Bình Phàm, sợ rằng cả đời này không phải Đông Tuyết thì không lấy.
158 Thiếu Quân nghe đến “giữ lấy chàng”, đáy mắt liền bừng sáng một ngọn lửa, ép môi mình xuống, “Thắng hay không thắng, để xem biểu hiện đêm nay của nàng trước đã!”Khêu gợi lửa tình, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cái hôn thật khẽ.
159 Mọi người khi hình dung những chuyện vui mừng, thường sẽ nói rằng “mộng thành thực”, lại chẳng ai thích hiện thực, việc này đương nhiên không có nghĩa rằng, trong lòng mọi người không có ác mộng, ngược lại, ác mộng so với mộng xuất hiện càng nhiều trong suy nghĩ của mỗi người.
160 Hách Liên Dung ngạc nhiên lại bất an vùng khỏi tay Vệ Vô Hạ, loại hành vi này nàng không coi ra gì, cũng không nói lên rằng ở thời đại này nó thực sự không có vấn đề gì.