61 Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác ngũ tạng của mình đều bị lật chuyển khuấy đảo, trong bụng cuồn cuộn từng cơn. Nôn hết thức ăn chưa tiêu hóa từ trong bung ra, bắt đầu nôn dịch dạ dày.
62 Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi vươn tay, xoa cái bụng bằng phẳng của mình, "Vì sao không ai chào đón con đến đây chứ?" Ánh mặt cô trống rỗng, ngưng tụ thành bông tuyết không có sự sống, không còn độ ấm.
63 Khóe miệng hiện lên tươi cười thanh nhã, vẻ mặt tuyệt mỹ tinh xảo kia thu hút ánh mắt người khác, không nhịn được nhìn cô nhiều thêm hai cái. "Chị tiểu Ảnh, hôm nay em muốn bốn cái bánh trứng hương thảo.
64 "Đinh Hạo Hiên!" Nhậm Mục Diệu lạnh nhạt liếc anh một cái, giọng nói không vui mang theo cảnh cáo. Ám Dạ Tuyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt cỏ khô héo đã mọc ra mầm mới, mấy con chim sẻ nhỏ đứng ở mặt trên, cất tiếng hót trong trẻo êm tai.
65 "Cô ấy nhất định sẽ đến. . . . . . " Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt sâu không lường được, giọng nói lạnh nhạt giống như một làn khói xanh, liền bị mùi hoa nồng đậm tách ra.
66 Quay người lại chạy như điên băng qua đường cái, kết quả bị một chiếc xe bên trái, chạy nhanh lao tới. "Tiêm Ảnh ——" Ám Dạ Tuyệt hét lớn, không chút do dự, lập tức xông tới ——"Két ——" Tiếng thắng gấp không chút lưu tình phá thủng chân trời, làm ây xanh bay tán loạn.
67 "Nhưng mà, Mộ tiểu thư. . . . . . Tuyệt thiếu đã có căn dặn. . . . . . Mộ tiểu thư, cô nên kiên nhẫn một chút, qua ba ngày nửa cô liền kết hôn với Tuyệt thiếu, như vậy cô chính là nữ chủ nhân của tổ chức 'Ám', vậy chẳng phải là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao.
68 "Tiêm Ảnh, cục cưng sẽ không sao. . . . . . Em yên tâm, tôi sẽ không để cho cục cưng có chuyện. . . . . . " Ám Dạ Tuyệt thì thào nói thầm, hai tay dính đầy máu tươi gắt gao ôm lấy cô.
69 "Vậy vì sao Nguyệt Tiêm Ảnh lại cho rằng anh muốn làm hại cục cưng của cô ấy?"Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt nặng trĩu, dường như cũng thấy có chỗ gì đó cần xem xét, "Có phải có hiểu lầm gì hay không?""Trong một lúc, khẳng định là Nguyệt Tiêm Ảnh sẽ không cách nào tiếp nhận sự thật này, anh hãy an ủi cô ấy thật tốt.
70 Năm năm sau. ---*---*---Tóc dài xõa xuống tới eo, giống như mực nước nghiêng đổ xuống, mềm mại rực rỡ. "Rào-- rào--"Từng giọt nước tinh mịn phun ra từ vòi sen, rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, uốn lượn xuống theo cái cổ gốm sứ trơn bóng, xẹt qua nơi đầy đặn cao ngất, bụng bằng phẳng, đường cong chân thon dài.
71 Năm năm tư trách thật sâu, ở trong lòng hắn giống như có gông xiềng nặng nề, hắn không thoát khỏi được nơi đó, mệt mỏi giữa nhà giam, luôn chịu đủ dày vò, đau đớn càng khiến cho trong lòng hắn nhớ rõ hơn, ba chữ Nguyệt Tiêm Ảnh kia như là in ấn vào ngực hắn, dấu vết khắc sâu vĩnh viễn không cách nào loại bỏ.
72 Lời nói thẳng thắn của Dạ Tường Vi làm cho khuôn mặt Ám Dạ Tuyệt trắng xanh, nhưng cô không để ý tới sắc mặt của hắn, đẩy đẩy hắn, "Phối hợp một chút, tôi muốn ngồi xổm xuống nhặt chăn, anh cũng ngồi xổm xuống đi.
73 "Do con người gây ra?" Ám Dạ Tuyệt lập lại lời nói của hắn ta một lần nửa. "Nguyên nhân gây ra mất trí nhớ bao gồm nhân tố bên ngoài và bên trong, nhân tố bên ngoài chính là bên ngoài chịu lực va chạm, não bộ bị tổn thương nặng làm mất trí nhớ.
74 Vẻ mặt của đám người áo đen đều trắng bệch, run rẩy cúi đầu đứng thẳng, "Thuộc hạ lập tức đi tìm. ""Lệ, cô ấy cũng không phải là đứa bé vài tuổi, mất tích vài ngày chỉ đi ra ngoài chơi mà thôi, có phải anh đã coi chừng cô ấy quá chặt rồi hay không?" Hạ Lan Xích bưng ly cà phê lên nhàn nhã nhấp một ngụm, thời gian năm năm làm giảm đi tuổi trẻ ngông cuồng của hắn ta, bây giờ hắn ta có vẻ trưởng thành vững vàng hơn.
75 Trong mắt Dạ Tường Vi thoáng hiện qua đau buồn, gạt bỏ đôi tay đang vòng trên eo cô, "Khi nào thì anh thả tôi?""Nếu anh nói cả đời này cũng sẽ không buông tha em nửa thì sao?""Tôi không đùa giỡn với anh, đã hai ngày rồi tôi không trở về nhà, bây giờ bạn trai của tôi nhất định là đã tức giận.
76 Dạ Tường Vi đi đến đâu cũng bị cản trở, lần đầu tiên có cảm giác thất bại. Bởi vì Ám Dạ Lệ cưng chiều, để cho có thể đi lại trong Ưng bang nhưng mà hiện tại.
77 Một cô gái? Trong lòng Dạ Tường Vi dâng lên nổi bực tức khó hiểu. Cô gái theo lời của Hạ Khiêm Dật, chính là vị Nguyệt Tiêm Ảnh có bộ dáng giống cô sao?Ám Dạ Tuyệt đối với cô tốt như vậy, có thể dung túng thân phận sát thủ của cô để cô ở bên người, thậm chí có thể không để ý tới an nguy của tính mạng nhào tới cứu cô, đều là vì cô gái kia sao?Có phải trong mắt hắn cô chỉ là vật thay thế của cô ấy hay không, hắn muốn bù đắp lại tiếc nuối.
78 "Anh không cần khách sáo, dù sao tôi chỉ nhấc tay một cái thôi!" Khi nói chuyện tay của Dạ Tường Vi đã chạm vào dây nịt của hắn. Sắc mặt Ám Dạ Tuyệt liền cứng đờ, toàn thân đều bắt đầu kéo căng, "Anh chỉ bị thương trên lưng còn tay không bị gì, anh có thể tự mình làm!" Ám Dạ Tuyệt muốn đoạt lấy khăn lông ướt trên tay cô, nhưng đúng lúc Dạ Tường Vi thu lại.
79 "Tiểu Tuyết, sao con lại gọi mẹ là 'dì’, ngay cả mẹ cũng không nhận ra sao?" Lông mày của người phụ nữ xinh đẹp hơi căng chặt, đi tới nắm tay Dạ Tường Vi, "Tiểu Tuyết, sao lâu như vây mà con không đến thăm mẹ, có phải là có Ám Dạ Tuyệt rồi không cần mẹ nửa.
80 Mặt Hạ Khiêm Dật u ám, từ từ nói: "Anh ấy đã đụng nước rồi. "Lãnh Mỹ Nhan bị đánh đến đầu nghiêng qua, trên mặt vẫn còn truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức, khóe miệng bật ra máu tươi đỏ sẫm.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 24