21 Bình minh dần dần tỏa sáng, mặt trời phía đông nổi lên. Vầng sáng bầu trời màu xanh nhàn nhạt giống như mực tàu, ung dung, thanh nhã, tươi mát. . . . .
22 "Ai thê thảm rút phải lá số 5 hả?" Giọng nói nhỏ vụn không ngừng truyền tới, mọi người đưa mắt nhìn nhau. "Ai là số 5 hả? Là đàn ông liền đứng lên!" Nguyệt Tiêm Ảnh mang theo vài phần men say, đầu đong đưa một cái.
23 Nguyệt Tiêm Ảnh ra khỏi phòng, tiếp tục gõ vào đầu đang đau không dứt của mình. "Nguyệt tiên sinh!"Lúc cô đi ngang qua phòng khách, Thẩm quản gia lập tức gọi cô lại.
24 "Chẳng lẽ các người không phải sao?" Lăng Phong Ngãi kéo cô tới một góc vắng vẻ trong vườn hoa, "Ở đây không có ai, cậu liền thành thật nói cho tôi biết đi!"Gió tgy thổi quét lá khô vàng trên mặt đất, giống như một tấm thảm dày bằng nhung che kín màu sắc của mặt đất.
25 Ám Dạ Tuyệt sa sầm mặt, trong ánh mắt sâu thẳm phụt ra ánh sáng, không chút khách khí mà ném về hướng Nguyệt Tiêm Ảnh. Toàn bộ chất lỏng sềnh sệch đổ lên bộ âu phục nhỏ màu đen của cô, gốm sứ trắng bóng rơi xuống, "Bành—" va chạm trên đá cẩm thạch màu đen phát ra tiếng động thanh thúy.
26 Bị Ám Dạ Tuyệt nói lấy lệ như vậy, Mộ Trần Tuyết lại không biết trả lời lại như thế nào, dù sao cũng không thể trực tiếp nói là tới quyến rũ hắn. "Em, Em đến gặp anh.
27 Da thịt trong suốt mềm mại hiện ra, toàn bộ những vết thương trước kia đã hoàn toàn khép lại, không biết là thuốc mỡ của Hạ Khiêm Dật có hiệu quả, hay là làn da của cô có khả năng lành tốt, mà còn không lưu lại vết sẹo.
28 Mày kiếm đen đặc, trên trán tràn ngập bá khí vương giả, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hơi hơi nhếch lên, mang chút cười khẽ trẻ con. Trên cằm có một tầng râu ria nhạt, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà đụng vào một chút, đâm tay có chút thô ráp.
29 "Chúng tôi tới không đúng lúc, các người tiếp tục tiếp tục đi. . . . . . " Lăng Phong Ngãi gãi gãi cái ót, vẻ mặt xấu hổ. Hắn ta cúi đầu, sững sờ nhìn ngực Nguyệt Tiêm Ảnh.
30 "Sao lại thế này?"“Một lượng lớn hàng hóa của chúng ta bị cảnh sát thu rồi. "Trên mặt của Ám Dạ Tuyệt cũng không có lộ ra vẻ mặt chăm chú, căn bản là không để trong lòng đống hàng bị tổn thất này.
31 "Đó là do cô ta chưa được thuần phục!" Ánh sáng u ám lạnh lẽo chiếu về phía Nguyệt Tiêm Ảnh. Trong mắt Ám Dạ Tuyệt, cô thật giống như một con nhím mọc đầy mũi nhọn sắc bén, luôn đâm vào trong người, không đến mức quá đau nhưng làm cho người ta ngột ngạt.
32 Nghe Nguyệt Tiêm Ảnh nói như vậy, Ám Dạ Tuyệt càng không có ý muốn rời khỏi, ngược lại ngồi ở trên giường, bắt chéo chân, "Có cái gì xấu hổ, chỗ nào của em mà tôi chưa từng thấy qua, sờ qua.
33 Đây là đang làm cái gì? Đánh lén?Thoáng chốc trong đầu của Nguyệt Tiêm Ảnh trống rỗng, trái tim căng thẳng mà đập như sấm. Ám Dạ Tuyệt đột nhiên càng muốn hút thêm nửa, bàn tay chậm rãi dao động đi xuống, trượt vào cái váy của cô, chạm vào cái mông tròn của cô.
34 "Bạn gái?" Chân mày sắc bén của Ám Dạ Lệ hơi hơi dương lên, mang theo vài phần nghi ngờ. "Nghe nói gần đây Tuyệt thiếu rất cưng chiều đồ chơi. ""Được, đã biết!" Trong giọng nói nhàn nhạt không hiện lên một chút cảm xúc, đáy lòng sâu không lường được của hắn làm người ta sợ hãi.
35 Có người đàn ông hai mắt đăm đăm, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Nguyệt Tiêm Ảnh; có phục vụ rót rượu, rượu tràn ra cũng không phát hiện. Nếu nói trong mắt đàn ông tất cả đều là kinh động, thì trong mắt phụ nữ chính là đầy hâm mộ và ghen ghét.
36 Nguyệt Tiêm Ảnh nhàm chán mà ngáp một cái, anh mắt nhìn phía bốn phía, tìm kiếm có chỗ nào thú vị. Bất mãn nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào mặt nạ màu bạc trên mặt Ám Dạ Lệ.
37 Đôi con ngươi sâu thẳm của Ám Dạ Lệ liền cứng lại, đưa tay đụng vào má phải, phát hiện mặt nạ màu bạc đã rơi xuống, chạm vết thương gồ ghề trên mặt, thô ráp giống như vỏ cây quýt, ngón tay thon dài của hắn hơi hơi run.
38 Đột nhiên một người đàn ông có vẻ mặt kích động đi vào văn phòng của Ám Dạ Lệ, nói thầm vài câu ở bên tai Hạ Lan Xích. "Sao vậy?" Ám Dạ Lệ cao giọng hỏi.
39 Lầu hai. Một đôi mắt tối đen như đêm khuya giống như vương giả liếc nhìn trận tranh đấu giữa mèo và chuột, cánh môi mỏng hơi hơi giơ lên, khóe miệng thoáng hiện ý cười tà tứ quỷ dị.
40 Máu chảy theo dòng , nhuộm đỏ bàn tay đang che miệng vết thương, máu loãng nồng đậm chảy theo dòng đi ra từ giữa kẻ tay. . . . . . Nguyệt Tiêm Ảnh suy yếu hít một hơi lạnh, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, còn muốn phản bác hắn cái gì đó, nhưng hé miệng, không phát ra được một tiếng nào, bóng tối kéo tới, ý thức dần dần mơ hồ, khép mắt lại.