21 [Cái này xem như… Là thú nhận sao?]
Âm thanh rầu rĩ của thiếu niên mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có mấy phần mỉm cười không thể nghe thấy.
[Là mệnh lệnh.
22 Akashi rốt cục cũng mở miệng, âm thanh lạnh lẽo đến có thể rơi vào hầm băng.
[Cậu tự mình kết liễu, hay là vẫn phiền đến tôi?]
※
Aomine bắt tay vào chơi bóng rổ, thể tích của quả bóng trong tay giống như một món đồ chơi đang nhảy nhót, tung bay.
23 Nghe lời hỏi thăm ân cần không gợn chút sợ hãi của Kuroko, vẫn che đi đôi mắt, hắn thấp thấp nở nụ cười.
[Buổi sáng tốt lành, Tetsuya. ]
Một bên chào buổi sáng, thuận đường liếm liếm vành tai mẫn cảm của thiếu niên, vừa lòng nhìn vành tai trắng nõn chậm rãi ửng đỏ.
24 [Tetsuya không cần lo lắng. ]
[Bởi vì “Thua”, ở trong mắt tôi căn bản không hề tồn tại. ]
[Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại. ]
※
Thời gian của hiệp một còn 3 phút.
25 Hắn ở trước mặt của cậu.
Muốn vì hắn ngăn cản hết thảy, không biết nguy hiểm.
Lại tước đoạt tư cách đứng ở bên cạnh hắn của cậu.
Rốt cuộc là ai không hiểu ai?
※
Akashi nhìn chằm chằm vết máu hẹp dài trên tay, dị sắc trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, rất nhanh lại hồi phục bình tĩnh.
26 Để thiếu niên chủ động vì mình OOXX, vẫn là tranh thủ nửa tháng ở chung, hay là nếm thử một chút tư thế khác thường mà thiếu niên chết sống cũng không nguyện ý, hay là…
Akashi hơi hơi nhíu mày.
27 [Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thích cậu. ]
[Tôi yêu cậu, Tetsuya, vẫn luôn là vậy…]
※
Từ bệnh viện đi ra, trời bắt đầu tí tách từng giọt mưa nhỏ.
28 [Tôi… thật ra không quá để ý đến bóng dáng gì. Là ánh sáng hay là cái bóng, với tôi mà nói cũng không quan trọng. ]
“Danh hiệu ‘Thế hệ Kỳ tích’ có hay không, tôi cũng… Không để ý lắm.
29 [Trò chơi cởi đồ sao? Dường như rất thú vị~ Có thể tính cả tôi luôn không?]
※
Thời gian thấm thoát.
Hiếm khi đi một mình đến trường trên con đường nhỏ, nhìn cây anh đào ven đường lại nở ra nụ hoa nhỏ màu trắng pha hồng nhạt, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ hở giữa những phiến lá, chiếu xuống vầng sáng màu vàng khiến nụ hoa càng trở nên đẹp đẽ.
30 [Cho dù Tetsuya muốn làm nữ phục vụ, cũng chỉ có thể phục vụ cho mình tôi. ]
[Cho phép tôi trịnh trọng từ chối. ]
※
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
31 Như vậy đã thỏa mãn rồi sao?
Tuy rằng Tetsuya mặc trang phục nữ có thể rất tốt, bất quá, không mặc gì cả mới là tốt nhất.
※
Lễ hội trường đã đến, đội bóng rổ Teikou ít nhiều gì đều có một chút biến hóa.
32 [Tetsuya không biết sao? Đây là khóa kéo thiết kế…]
[Để hỗ trợ người yêu mà tạo nên, rất tình thú. ]
※
Thiếu niên màu trời ngồi ở góc phòng học, có chút áy náy nhìn lớp trưởng Kazama cố gắng thuyết phục các nam sinh tham gia quán café cosplay.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
[Nếu không thích tôi thì đừng bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa.
34 [Vậy, tôi ra lệnh cho cậu, Tetsuya, tới đây ngồi xuống. ]
[Phần điểm tâm này, Tetsuya tới đút tôi đi. Đương nhiên, không thể dùng tay. ]
※
Lễ hội trường cùng ngày, trường trung học Teikou phi thường náo nhiệt.
35 [Tetsuya, tôi là người như thế nào với cậu?]
※
Trong phòng VIP to như vậy, lúc này là một mảnh trầm mặc.
Thiếu niên màu trời ngồi trên đùi thiếu niên tóc đỏ, thường thường dùng ngón tay trắng nõn kẹp một hai khối bánh ngọt, đưa tới miệng người ôm chặt phía sau, cách mấy phút đồng hồ còn sẽ đưa qua cà phê, để tránh điểm tâm ngọt ăn nhiều sẽ khát nước.
36 [Tetsuya… Tôi nên bắt cậu làm gì đây… ]
Rốt cuộc phải làm sao, cậu mới có thể chân chính khoái hoạt?
※
Thời gian trôi qua vĩnh viễn lơ đãng tiến hành.
37 Hắn vừa rồi, thật sự hận không thể giết người này.
Người thích đến ngực phát đau.
※
Kuroko lần thứ hai tỉnh lại, trời đã chạng vạng.
Tà dương cam hồng chỉ còn lại một góc nhỏ, đại bộ phận đều yên lặng dưới đường chân trời.
38 Trên đời này, có thể có mấy người, được chết bên cạnh người mà mình yêu nhất, cũng là người yêu mình nhất?
Cho nên, cậu muốn làm như thế nào, tôi cũng sẽ không phản kháng.
39 [Vì cuối cùng có thể gặp lại, nhất định không thể thua. ]
[Không thể, đội ngũ ‘Thế hệ Kỳ tích’ chúng ta không được thua. ]
[Đây là, ước định của chúng ta.
40 [Tôi sẽ dùng nhẫn nại cả đời, để cậu đi ba năm. ]
[Ba năm sau, cho dù Tetsuya chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng sẽ đuổi theo tìm kiếm, mang cậu trở về, giữ chặt ở bên cạnh tôi.