41 Tục ngữ nói rất đúng, đi đêm lắm, sẽ có ngày gặp ma; đi đường núi lắm, sẽ có ngày gặp sơn tặc; ở khách sạn nhiều, sẽ có ngày gặp hắc điếm. Nhưng có người khá là xui xẻo, ví như nói chúng ta đây, đây là lần đầu tiên trong cuộc hành trình này chúng ta ở khách sạn, đã gặp phải hắc điếm.
42 Đoàn chúng ta ở lại khách sạn ấy mất vài ngày, đem tồn lương của khách sạn ăn không còn lại bao nhiêu liền phủi phủi mông. Bắt đầu lên đường, trước khi khởi hành ta còn đặc biệt kêu Tiểu Lục Nhi nướng mấy cái bánh to, treo vào cổ hàng mấy tên nùng trang diễm mạt kia, để bọn họ có đói thì ăn.
43 Bảo nhi cực kỳ bài xích Khương Trăn, nàng nói nàng mở nhãn pháp cái là biết đấy là một con hồ mị yêu nghiệt, còn nói, nhìn hai con mắt lúng liếng của cô ta, cũng chả biết là đang mưu mô xấu xa gì.
44 *Mẹ chồng – con dâu , tiêu đề toàn 2 chữ nên mình để vậy cho nó ”xuyệt tông”. Ra khỏi cửa cung, ta vô thức sờ sờ lên cổ, may mà cái đầu này vẫn còn gắn liền với cổ.
45 Ta nhìn Khương Trăn thêu nửa canh giờ bức 《Thanh minh thượng hà đồ 》, nhìn đến đờ đẫn cả hai mắt cũng chẳng hiểu cô ấy đang thêu trà lâu tửu quán nào, lại không hạ mình hỏi cô ấy đang thêu chỗ nào được, nên chỉ đành giả vờ ngáp liên tục, rồi về phòng trước.
46 Hai ngày nay, ta trốn tiệt khỏi Bảo nhi. Tử hôm trước nàng đi mua bánh bao hấp thì gặp phải con gái nhà bán thịt lợn chào bán thịt lợn ở khách sạn Lai Phúc, lúc trở về cứ mãi nhấm nhẳng, cứ mãi kéo lấy ta, muốn kể cho ta nghe chuyện tình ái của Liễu Quý Đông.
47 Cái chuyện làm công chúa này là lần đầu tiên của ta, hơi thiếu kinh nghiệm, cũng không biết làm thế nào mới tốt, Hoàng đế thưởng không ít vàng bạc châu báu cho ta, mà ta chỉ tiến cung bồi Hoàng đế ca ca xấu xí ăn mấy bữa cơm, cứ thấy hình như mình đã chiếm tiện nghi của hoàng gia bọn họ vậy, mà con người ta không thích nợ người khác cái gì, cho nên mấy ngày nay ta đều bận sầu lo xem phải thế nò để làm một chuyện có cống hiến cho hoàng thất, ngày ngày mặt nhăn mày nhó, rất chi là ưu quốc ưu dân.
48 Cái chuyện làm công chúa này là lần đầu tiên của ta, hơi thiếu kinh nghiệm, cũng không biết làm thế nào mới tốt, Hoàng đế thưởng không ít vàng bạc châu báu cho ta, mà ta chỉ tiến cung bồi Hoàng đế ca ca xấu xí ăn mấy bữa cơm, cứ thấy hình như mình đã chiếm tiện nghi của hoàng gia bọn họ vậy, mà con người ta không thích nợ người khác cái gì, cho nên mấy ngày nay ta đều bận sầu lo xem phải thế nào để làm một chuyện có cống hiến cho hoàng thất, ngày ngày mặt nhăn mày nhó, rất chi là ưu quốc ưu dân.
49 Người hiểu biết ta đều rõ, ta từ nhỏ đọc đủ thi thư, hơn mười năm suốt ngày suốt đêm chịu sự hun đúc của văn hoa Trung Quốc, hun đến mức ta mấy độ suýt say bí tỉ.
50 Bởi vì ta và Phạm tướng quân đang hục hặc với nhau, sáng nay chàng vào triều sớm cũng không hề gọi ta dậy sửa soạn cho chàng. Phạm tướng quân có một quái tật, trước khi vào triều sớm cứ thích buộc ta phải thức dậy tiễn chàng.
51 Tay của Phạm Thiên Hàm thật to, thật thô ráp, bao lấy tay ta, khiến ta bất ngờ thất thần, lầm tưởng rằng mình bị bọc trong một lớp vỏ cây. “Tay nàng có để yên một lát được không?” Phạm Thiên Hàm hừ hừ nói.
52 Sáng sớm Phạm Thiên Hàm theo lệ thường tỉnh dậy sớm hơn ta, vỗ vỗ mặt ta kêu ta đứng lên đưa chàng ra phủ lên triều sớm. Ta nói gì cũng không chịu, ôm chăn chơi xấu nói ta mệt lắm.
53 Về sau cha ta phát hiện cô gái ông ấy tâm tâm niệm niệm lại giống tiểu hòa thượng dưới bút vẽ của mẹ ta, cũng chẳng thèm nạp thiếp nữa, tinh thần sa sút mất một thời gian không đi tìm hoa vấn liễu, nhưng đó là chuyện sau này, tạm thời không nói, mà thôi, về sau cũng không nói tới nữa.
54 Ngày kế, ta tỉnh dậy, thấy Phạm Thiên Hàm đang say giấc, liền vươn tay sờ sờ tay chân chàng, cuối cùng đưa ngón tay đến dưới mũi chàng thăm dò hơi thở, không thiếu tay thiếu chân gì, cũng vẫn còn sống.
55 “Thật lâu không thấy, biểu tẩu vẫn hào sảng như xưa. ” Tiêu Tử Vân nhăn mặt nói. Gương mặt có thể xưng là tú mỹ của cô ta nhăn nhíu lại thành một hình dạng quái gở, chắc bản ý là định chọc cười mọi người, nhưng bầu không khí lại bởi câu nói của cô ta mà đột ngột lặng xuống, chỉ có con ngựa của Phạm Thiên Hàm đứng phía sau mất kiên nhẫn hí lên.
56 Hôm sau, ta bị sư phụ ép đi nói chuyện với đại sư huynh. Chừng là chột dạ, ta đặc biệt chọn lúc Phạm Thiên Hàm xuất phủ, mời đại sư huynh ra vườn xem rau.
57 Sáng sớm hôm nay, Phạm lão phu nhân cùng Tiêu Tử Vân đến làm khách, mang theo một sọt đào làm quà. Cuối đông không phải là mùa đào chín, sọt đào này là Hoàng đế ban cho, nghe nói là của Tây Vực tiến cống, cực kỳ quý báu.
58 Phạm lão phu nhân bà ấy yêu ta. Ta kinh hoàng. Có lẽ là sự tích dũng cảm uống canh nóng hôm ấy của ta đã làm cảm động Phạm lão phu nhân, từ đó bà đối xử với ta phải gọi là dốc hết tim can, cách năm ba bận lại tới kéo tay ta nói mấy câu, từ mua một tấm vải thượng hạng để may quần áo cho ta, cho tới Phạm Tể tướng đêm hôm qua bảo đao chưa lão, càng già càng cường tráng, ôn tồn với bà một phen, tóm lại là biết gì là nói nấy, đã nói là nói hết.
59 Bảo nhi người này vô sỉ, là thật sự vô sỉ. Nàng trước mắt bao người đụng bể bình hoa Phạm Thiên Hàm yêu nhất, lại trước mắt bao người giá họa cho ta, quả thực là đê tiện hạ lưu vô sỉ trong con mắt bao người.
60 Tiêu Tử Vân sợ tới mức ngã nện mông xuống sàn. Ta giả bộ nâng cô ta dậy, vẻ mặt vô tội hỏi: “Tử Vân, muội sao thế? Muội sợ hả? Ta không phải cố ý dọa muội đâu.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 37
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Ngôn Tình
Số chương: 50