541 Thanh âm của Đại Ma Vương đã không còn cuồng vọng như trước nữa, ngược lại lộ ra một loại kinh ngạc cùng ngưng trọng. Trên không trung tối đen, cặp mắt huyết sắc kia liên tiếp xoay chuyển, bởi vì hắn cảm giác được một loại áp lực khó hiểu đến từ trên người Diệp Vô Thần.
542 Hắn thả ra quang minh lực lượng bị Đại Ma Vương xua tan, thực lực hai người chênh lệch rõ ràng, nhưng hắc ám công kích của Đại Ma Vương không có tác dụng với Diệp Vô Thần, lực lượng của hắn đến từ mười hỗn độn thánh châu, sở hữu nguyên tố trật tự, cũng hoàn toàn miễn dịch công kích nguyên tố, không chỉ miễn dịch.
543 "Không sai. " Diệp Vô Thần cũng cười: "Không giấu diễm ngươi, đây chính là trình độ lực lượng lớn nhất của ta, ngươi có phải muốn nói, tuy rằng không thể chiến thắng ta, nhưng với trình độ của ta cũng vĩnh viễn không thể đánh thắng ngươi?"Cho dù là Thương Khung Phá của Trảm tinh kiếm cũng không tạo thành bất cứ thương tổn thực chất gì với hắn, mà ngay từ đầu hắn đã biết, với lực lượng của mình căn bản không thể chân chính hủy diệt Đại Ma Vương.
544 Trong không gian triệt để yên tĩnh, cánh tay kéo cung của Diệp Vô Thần nhẹ buông ra, một đạo kim mang không chút tiếng động bắn ra, nhưng ngoại trừ kim mang phi hành, tất cả những sự vật xung quanh đều bị dừng hình, kim sắc tiễn phi hành thong thả, không có chút uy áp nào, không có thanh âm, không có lực lượng rung chuyển, hoàn toàn khác hẳn với huyết minh truy hồn tiễn lúc trước, nhưng nó phi hành thong thả như vậy nhưng mang lại cảm giác quỷ dị dường như thoáng cái bắn tới trước thân thể Đại Ma Vương.
545 Ma chi đại lục. Lúc này Ma chi đại lục đã không còn hắc ám như trước nữa, ngoại trừ trên bề mặt còn lưu lại vết tích bị phá hủy, còn lại không khác như xưa là bao.
546 Lúc trước Bắc Đế thiên tân vạn khổ tìm được ly hồn quả chính là bởi vì cứu nàng từ trong kiếm ra. Mà giờ khắc này, khát vọng cuối cùng của Nam Hoàng Bắc Đế sắp được thực hiện, chỉ là vô luận Nam Nhi có tha thứ cho họ hay không thì họ đều không còn mặt mũi nào gặp lại con gái mình nữa.
547 Diệp Vô Thần nắm tay Viêm Chỉ Mộng, ôm tiểu Tư Thần đáng yêu như búp bê đứng ở cửa nhà, nhìn Vương Văn Xu đang ngây ngốc, cười nói: "Mẹ, con đã trở về.
548 Trong lúc mở miệng, Diệp Vô Thần vung tay lên, mặt nạ kim sắc trên mặt Thần Đế nứt ra thành hai nửa rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng đinh đương nho nhỏ.
549 Ba cái ấn ký này từ lúc ban đầu nhạt đến không thể thấy rõ, đến sau lại mơ mơ hồ hồ, mà giờ phút này đã là rõ ràng thế chân vạc ba sao. Màu sắc ấn kí thêm đậm cũng không phải theo năng lực của hắn tăng lên, mà là một ít nhân tố khác.
550 Quả thật, lấy tướng mạo, tài hoa, vũ lực, gi thế, thế lực của Diệp Vô Thần, rốt cuộc tìm không thấy người có thể cùng hắn so sánh với, con gái nhà ai chưa gả không muốn vào cửa Diệp gia, lại có hộ gia đình nào không mơ đem con gái gả vào Diệp gia do đó một bước lên trời.
551 Nhận biết của bọn họ đối với lực lượng của Diệp Vô Thần như trước dừng lại ở ba năm trước trình độ hắn khi hủy diệt đại ma vương, mà giờ phút này, bọn họ mới biết được bọn họ hoàn toàn sai lầm rồi.
552 "Là kết quả ngươi muốn sao?" Diệp Vô Thần nói. "Tạm thời còn không phải" Người áo đen lắc đầu, nói một câu ý tứ hàm xúc xa xưa, khí thế của hắn bỗng nhiên lại bành trướng một phần, ngọn lửa màu vàng kia cũng mơ hồ thiêu đốt càng thêm kịch liệt, Hiên Viên trong tay cao cao giơ lên.
553 Nam tử đầu bạc, tên là Phong Tiêu. . . Mặc dù cùng hắn họ khác nhau, lại là cha hắn. Cha ruột. Hắn là một người đứng ở đỉnh một hỗn độn khác, có được địa vị vô thượng cùng lực lượng hỗn độn chi vương, mà nỗi lớn nhất đau, thua thiệt nhiều nhất cả đời hắn, cũng là duy nhất con trai này của hắn.
554 "Vĩnh sinh chi trận" Diệp Vô Thần lấy ngữ điệu thoải mái vô cùng hô lên cái tên kia. Vĩnh sinh, đối với người thường mà nói chỉ tồn tại trong thần thoại, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng là dễ dàng có thể hoàn thành.