21 21 Mấy con cá vàng Đạm Ngọc mua, ngày qua ngày, cứ bơi trong bể đầy mãn nguyện. Có một thời tgian, tôi vô cùng ngưỡng mộ chúng, chẳng buồn chẳng lo, thích thì bơi qua bơi lại giữa làn nước, không thích thì nằm đờ ra dưới đáy bể, chẳng ai kêu ca làm gì.
22 Chương bốn Mất đi rồi, quên hết rồi 22 "Trước việc lớn cả đời là kết hôn, nhi nữ thường tình có thể cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, mà lại phải bỏ xuống thật triệt để, không lưu lại một tí vết tích nào".
23 23. A Lam tự niên mời tôi đi ăn cơm. Cảm thấy hơi đường đột, tôi hỏi tại sao. - Anh em cùng đi ăn bữa cơm mà lại phải hỏi vì sao à? Anh tính xem anh em mình bao lâu không tụ tập rồi! Tôi bảo lâu lắm rồi.
24 24 - Bông bách hợp anh tặng em, anh còn nhớ không? Lý San hỏi, tặng tôi nụ cười tràn đầy hồi ức quá khứ. Cứ làm như tôi và cô ta đã có một quãng thời gian lãng mạn vậy.
25 25 - A lô, chào cô Nhậm, tôi là Á Đương. Trong vòng ba mươi hút nữa cô hãy đến Đại Kịch viện Thượng Hải, tôi ở đó đợi cô. Không đợi Đạm Ngọc nói gì thêm, ông ta cúp máy.
26 26 Ý tôi quá rõ ràng, tôi kiến nghị thôi thì sát hại luôn Lý San. Đạm Ngọc rõ ràng đã bị tôi dọa cho chết khiếp, nhưng nàng cố trấn tĩnh, nghiêm túc nói: - Anh đừng có mà quẫn quá rồi làm cái việc ngu ngốc ấy không khéo lại liên lụy đến em! - Ha ha, anh chả nói rồi đấy thôi, anh đến để bàn bạc với em mà! Ha ha, em tưởng thật hả? Lúc đó tôi không nhịn được, phá lên cười, thoáng chốc trở về bản tính vô tư vốn có.
27 27 Đạm Ngọc nói: "Tào Lợi Hồng đã đi qua quá nửa đời người rồi, chỉ cần ông ta đặt chân vào quan tài một cái, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về chúng ta. " Chúng ta ở đây nghĩa là tôi và nàng.
28 28 Một tuần sau. - Xin hỏi cuối cùng ngài chọn ai? - Ha ha, chẳng chọn ai cả. Tôi cảm thấy chẳng ai hợp làm vợ tôi, có lẽ duyên phận của tôi vẫn chưa đến.
29 Chương năm Năm đó tôi 30 tuổi 29 - Hà Duy! Anh đi thật đấy à? Quay lại, tôi nhìn thấy Lý San đang dìu A Lam đi từng bước về phía tôi. - Làm gì thế? - Tôi nhìn Lý San vẻ cảnh giác.