21 “Tiên sinh, ngài……” Một người trung niên cường tráng đột nhiên vọt lại, nhìn thấy lão nhân lại xuất thần ngóng nhìn nơi xa xôi, cổ họng thắt lại không nói ra được một lời.
22 Bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, Tử Điện Báo điên cuồng chạy trốn có chút chật vật ngừng lại, không ngừng thở hổn hển, thân mình lủi vào một gốc cây, chỉ cảm thấy vẫn có chút khủng hoảng.
23 Mấy người có lẽ không ai nghĩ đến, không phải ma thú đi ra từ bụi cỏ, không phải thứ gì kinh khủng, mà chỉ là một cô nương bé nhỏ!Mấy tùy tùng ngũ cấp lúng ta lúng túng buông vũ khí trong tay, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, trong lòng kỳ thật có chút bực mình, sao lại có thể đụng tới tiểu nha đầu như vậy trong Mê Vụ Sâm Lâm này, chẳng lẽ là đứa nhỏ một mình vào chơi rồi bị lạc?Thiếu niên cũng kinh ngạc vạn phần, lẳng lặng đứng đó không biết nên nói gì, bé gái? Sao lại có bé gái? Cô bé không muốn sống nữa à, một mình chạy vào Mê Vụ Sâm Lâm?Vân Phong lúc này chỉ mang dáng dấp của tiểu cô nương 9 tuổi, dáng vóc cũng xinh xắn lanh lợi, nhìn từ ngoài thì sẽ chẳng ai đoán được đây là cô bé có thực lực của chiến sĩ cấp 5!“Ngươi là ai! Có biết dọa chết người không!” Một tiếng khẽ kêu, khiến mọi người hoàn hồn, ánh mắt Vân Phong quét tới, thấy được cô gái giận dữ hét to với mình.
24 Đoàn người chỉ chốc lát sau bước ra ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, thấy con đường cách đó không xa, Mai Băng và vài tùy tùng Mai gia thở phào, cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
25 Mai gia là một trong ba gia tộc lớn ở Xuân Phong Trấn, nói đến ba gia tộc cổ ở Xuân Phong Trấn cũng có khác nhau, dựa theo bề dày lịch sử, Vân Gia hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, Mai gia xếp hạng hai, Lâm Gia là cuối cùng.
26 Vân Phong vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại khóa trái, Vân Phong trở lại trên giường, tâm niệm vừa động, vòng tay liền hiện ra, trong khoảnh khắc, Nhục Cầu cả người tuyết trắng đã bị Vân Phong lấy ra từ vòng tay.
27 Lâm Gia là một trong ba gia tộc lớn của Xuân Phong Trấn, nói ra là gia tộc đáng xấu hổ nhất. Luận bề dày so ra kém Vân Gia, luận thực lực so ra kém Mai gia, nếu không phải thừa dịp Vân Gia suy tàn, Lâm Gia sao có thể thành một trong ba gia tộc lớn, nói cho cùng, Lâm Gia cũng chẳng lên nổi trên cao, Vân Gia kia như hoàng hậu cao cao tại thượng, Mai Gia như quý phi cao quý, mà Lâm Gia giống như cung nữ ở tầng dưới chót, đặt song song cùng Vân Gia và Mai Gia, Lâm Gia cũng chỉ là cái danh rỗng.
28 Ánh mặt trời ấm áp dâng lên từ hướng đông, bao phủ đại lục rộng vô ngần này, tia nắng ban mai đầu tiên cũng từ từ rơi xuống Xuân Phong Trấn, tạo thành một lớp dát vàng mỏng trên thị trấn an bình này, giống như đồ vật thần bí cổ xưa tỏa ra ánh sáng, chói mắt dị thường.
29 Chính sảnh Vân Gia, Vân Cảnh vẻ mặt hờ hững ngồi ở chỗ chủ vị, bên tay phải ông là một tiểu cô nương xinh đẹp, tuổi khoảng mười mấy, nhưng ngũ quan lại lộ vẻ tinh ranh, đôi mắt không có nét ngây thơ ở tuổi này mà đầy vẻ sành sỏi.
30 Vũ học viện Xuân Phong Trấn là nơi tất cả đứa trẻ ở Xuân Phong Trấn đều muốn đến, nơi đó là thiên đường của chiến sĩ, học phí nhập học Vũ học viện cũng không quá cao, người thường cũng chi trả được, nhưng nhập học rồi còn cần thời gian khảo nghiệm.
31 Trạch Nhiên giật mình nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, Vân Phong híp mắt lại, nếu nam hài nhi trước mặt này cũng có thái độ giống kẻ khác, như vậy chẳng cần làm bạn cũng được.
32 Vân Phong đến khiến các lão sư ở Vũ học viện này mát lòng hả dạ, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến họ trở tay không kịp, may mà Vũ học viện không bỏ qua một yêu nghiệt như vậy, bằng không sẽ vô cùng đau đớn.
33 “Vương Hữu Tài. ” Vân Phong thản nhiên nói một câu, nam hài nhi vẻ mặt kiêu ngạo ở đối diện khẽ sửng sốt. “Thích gì?”Vân Phong khẽ mỉm cười, nhưng lại không có ý cười, ngón tay chạm vào mũi, mắt lạnh như băng, “Xin lỗi Trạch Nhiên, bây giờ.
34 Được, ta chấp nhận lời thách đấu của ngươi. Lời vừa ra khỏi miệng, bọn nhỏ xung quanh vung tay hô to, cả đám hai mắt cuồng nhiệt nhìn Vương Hữu Tài và Vân Phong, quyết đấu đó, với tuổi của chúng mới chỉ nghe người khác nói đến, chưa từng thấy quyết đấu thật!“Quyết đấu! Quyết đấu! Quyết đấu!” Tiếng hoan hô vang dội, hai mắt cuồng nhiệt đều nhìn chăm chú vào hai người, Trạch Nhiên nhiệt huyết sôi trào, Vân Phong sẽ thắng, nhất định!Vương Hữu Tài nhìn Vân Phong trước mặt, nuốt vài ngụm nước miếng, trên trán rỏ xuống từng dòng mồ hôi, từ má chảy xuống cổ, tình huống như bây giờ hắn đã không còn bậc thang mà xuống, hoặc là nhận thua, hoặc là đánh chết con bé trước mặt này!Vương Hữu Tài đứng thẳng lưng, tuy thần sắc không tốt lắm, nhưng cũng không thể không kiên trì! Sợ cái gì! Nàng ta là phế vật! Có thể làm gì mình! Hơn nữa mình cuối cùng cũng có quan hệ với Lâm Mông, cho nó mấy cái gan nó cũng không dám làm gì mình!Nghĩ đến đây, Vương Hữu Tài lui nửa bước, khí mạch chuyển dịch toàn thân, cơ bắp nở ra, tuy hắn không trải qua huấn luyện chính thống, không có vũ kỹ, nhưng từ nhỏ hắn đã bắt đầu tu luyện chiến sĩ, dùng quyền để đánh hắn vẫn biết dùng!Vân Phong vừa thấy, ý cười trên khóe miệng càng sâu, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm thành quyền, cổ khẽ vặn vẹo vài cái, “Tiểu gia hỏa, xuống tay nhẹ thôi.
35 Tư thế quái dị trên mặt đất của Vương Hữu Tài, nữ hài tử không có nửa điểm tức giận, trên mặt dính vài giọt máu tươi màu đỏ, không chút biểu tình, giống như nàng chưa làm gì, không giết chết ai cả.
36 Vân Phong về nhà, Vân Cảnh cũng chỉ hỏi chút vấn đề đơn giản, Vân Phong đều nhất nhất trả lời đơn giản, nàng biết phụ thân nghiêm khắc căn bản không muốn hỏi chuyện này, ông muốn hỏi nàng có bị bắt nạt không, có bị người xem thường không.
37 Vương Hữu Tài tử có điểm khác thường, Vương Hữu Tài và Lâm Mông quả thật có quan hệ, một người có quan hệ với Lâm Gia chết trong tay Vân Gia đối địch, Lâm Gia làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
38 “Ha ha ha, cười chết mất, ha ha! Một phế vật khí mạch bị phế lại còn dám nói như vậy, quyết đấu? Ha ha ha!”“Lâm thiếu, nếu nàng muốn chết thế thì cho nàng toại nguyện đi, muốn chết cũng gấp như thế.
39 Khí mạch bị phế, Lâm Gia tiêu tốn bao tiền tài, tinh lực, hy vọng trên người Lâm Mông, thậm chí danh sách đề cử của Vũ học viện, toàn bộ biến thành bọt nước!“Vân Phong, đồ đê tiện! Ngươi cũng dám……!” Khóe miệng Lâm Mông chảy máu, mắt phẫn hận nhìn Vân Phong, như muốn dùng ánh mắt hóa thành kiếm sắc, giết tươi nữ hài trước mắt này.
40 “Vân Phong! Ngươi lại giết chết Lâm Mông! Ngươi…… Ngươi……!” Đám người theo Lâm Mông đã sớm tái mặt, bọn họ không ai đoán được Lâm Mông lại bị giết, Lâm Mông tam cấp cao nhất cứ như vậy chết trong tay một kẻ bị coi là phế vật, đây là chuyện điên cuồng đến cỡ nào!Đổi thành người khác đều lo đến hậu quả giết Lâm Mông, ai cũng biết Lâm Mông là huyệt chết của Lâm Gia, nếu ai chọc Lâm Mông chẳng khác nào chọc giận toàn bộ Lâm Gia! Chọc giận toàn bộ Lâm Gia, Xuân Phong Trấn còn chưa ai dám, cho nên Lâm Mông bất luận ở đâu, đều được coi như tiểu bá vương ở Xuân Phong Trấn, bất luận là ai, đều phải nể mặt Lâm Gia mà nhượng vài phần mặt mũi cho Lâm Mông.