21 Sáng sớm ngày hôm sau trong công viên giải trí Sunny, bên cạnh bờ hồ trong xanh tưởng như có thể nhìn thấy đáy hiện lên bóng dáng của một nam sinh trong bô đồ dạo phố trắng tinh khôi.
22 "Cậu làm cái gì thế hả?" Giang Thiên Di tức giận trợn trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt. Quách Chấn Vũ tuyệt nhiên không hé răng nói nửa lời, từ từ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Giang Thiên Di và thản nhiên lôi chai nước khoáng trong chiếc túi nilon ra uống ừng ực, không hề để ý đến ánh mắt toét lửa của Thiên Di.
23 . . Hãy ôm em thật chặt và hãy hứa với em nhiều lần rằng chúng ta sẽ không bao giờ xa cách. . . Thoắt cái đã đến ngày diễn ra đại hội thể thao toàn trường Trung học Hạ Dương.
24 "Xin chú ý, mời tất cả các bạn tham gia cuộc thi chạy 200m nữ vào vị trí chuẩn bị. . . " Tiếng loa thông báo vang lên cắt ngang cuộc đấu mắt giữa Giang Thiên Di và Hàn Tuyết Linh.
25 Một làn gió mát từ đâu thổi tới, tấm rèm nhung mềm mại ngoài ô cửa sổ thoáng chốc tung bay, đem theo vài cánh hoa mỏng manh lạc lõng giữa không trung, tiếng nói vẫn dịu dàng như dòng nước mát nhưng lại thoáng buồn khiến tâm trạng Giang Thiên Di bỗng chùng xuống.
26 Sáng sớm ngày hôm sau trên bãi cỏ xanh rờn nhuộm một màu vàng óng, Giang Thiên Di như một chú thỏ con tung tăng chạy khắp nơi, đôi tay nhanh nhẹn nhặt những quả cầu trắng muốt đang văng ra tứ tung trên mặt đất.
27 "Được thôi, nếu cậu đã nói như vậy thì chi bằng chúng ta cùng quyết đấu một trận. Ai thua thì phải xin lỗi và bái người thắng cuộc làm sư phụ. Thế nào! Dám không?!!!" Có gì mà không dám chứ?! Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của Giang Thiên Di.
28 "Này làm gì vậy! Mau mở cửa ra. . . " Quách Chấn Vũ hơi bất ngờ rồi nhanh chóng gõ gõ vào cánh cửa phòng 312. Đứng ở phía bên kia cánh cửa, Giang Thiên Di ngồi bệch xuống dưới nền nhà lạng toát, cả người run bần bật.
29 "Hở? Quen. . . quen á?!!!" Tên này có vấn đề thần kinh à, mình thấy con nhện ở đâu là trốn còn không kịp chứ nói gì mà quen biết chứ?!!! Nghĩ đoạn Giang Thiên Di đưa ánh mắt khó hiểu sang Quách Chấn Vũ.
30 . . . Đêm sẽ không còn cô đơn em vẫn ở rất gần. . . "Thế nào? Cậu dám không?" Bình minh nhẹ buông từng ngọn gió lạnh buốt mềm hơn cỏ, chậm rãi lướt trên những cánh của sổ lớp học.
31 "Các em tự giới thiệu về mình đi nhé!" Cô chủ nhiệm khẽ thở phào một cái, sau đó nụ cười ấm áp lại nở trên môi. "Chào các bạn, tôi tên Lý Nhật Dạ. Từ nay về sau mong được mọi người giúp đỡ.
32 Sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao reng lên, trên sân thượng vắng tanh thấp thoáng ba mái đầu sau bức tường cũ kĩ đã ngả màu, tiếng nói lo lắng cũng phát ra từ đó.
33 Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, theo như thường lệ thì Giang Thiên Di sẽ làm một giấc no nê đến tận trưa. Thế nhưng hôm nay lại không được như ý muốn vì mới vừa sáng ra cô đã nhận được một cú điện thoại từ người mà Thiên Di cho là "ác nhất quả đất".
34 "Cậu quá đáng vừa thôi chứ!. . . Nhưng mà. . . tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà?!!!" Giang Thiên Di nghiến răng dứ dứ nắm đấm về phía Quách Chấn Vũ. Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ.
35 "Cậu làm gì trong này mà lâu quá vậy?"Lâm Khôi Vĩ theo Quách Chấn Vũ đi vào, tiện tay đóng cánh cửa phòng lại, vẻ mặt lập tức trở lại như vẻ tưng tửng thường ngày.
36 Cùng lúc đó Trương Ánh Tuyết từ ngoài bước vào, Cô đặt vội khay đựng thức ăn xuống bàn và chạm nhẹ hai tay vào hai vầng trán sáng bóng. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Giang Thiên Di lẫn Phan Vĩnh Kỳ nóng hơn bình thường.
37 "Tiểu Di, Vĩnh Kỳ, hai cậu không sao chứ?" Trong căn phòng sáng rực ánh đèn, tiếng la hốt hoảng của Trương Ánh Tuyết thu hút sự chú ý của cậu nam sinh vẫn đứng bên ngoài từ lúc nãy.
38 Mấy ngày sau trên sân thượng rộng rãi và thoáng mát, Phan Vĩnh Kỳ chìa ra trước mặt Giang Thiên Di một tấm ảnh, trong đó là hình một cậu nam sinh với đôi mắt màu nâu khói đẹp hút hồn, khóe miệng trước giờ chỉ là một đường thẳng bỗng nhiên hơi cong lên.
39 Trong gian phòng sáng rực ánh đền điện, tiếng nói liên tục bị ngắt quãng vang lên. Chủ nhân của tiếng nói đó là Giang Thiên Di, cô đang cố nhét hết mấy lời hội thoại trong kịch bản vào đầu.
40 Tiếng chuông khe khẽ vang lên cuối dãy hành lang, học sinh các lớp nhanh chóng ùa ra như ong vỡ tổ. Duy chỉ có phòng học của lớp 11A1 vẫn sáng trưng, ánh đèn điện soi sáng cả căn phòng, khuôn mặt giang Thiên Di bỗng chốc sáng bừng.