1 (Chap này Phoenix viết , Johnny chỉ edit 1 tí thôi ) Trường cấp 3, Lầu 2 , lớp ngoài cùng bên phải(lớp 12A1), Bảo Nhi đang lật từng trang sách Anh Văn lớp 12 mới toanh, nó vừa ngắm nghía vừa ngẫm nghĩ: - Hôm nay là ngày đầu tiên vào học lớp 12, sao nhanh thế nhĩ.
2 Chap nếch xoong(Johnny) -Khai cái gì_Mặt Nhi ngáo ngáo -À thì cậu ấy thích cái gì_Cô nàng rút trong túi chiếc điện thoại ra -Thả tớ ra đã_Nhi quẫy quẫy -Được rồi , bỏ bạn ấy ra và đi ra ngoài kia hết đi_Cô nàng quay ra nhìn mấy đứa còn lại ra lệnh.
3 Trở lại thời gian trước khi Bảo Nhi học lớp 12, nói chính xác hơn là lúc Bảo Nhi vẫn còn đang thích thầm Duy. Nó vốn là một con bé ngoan hiền đúng nghĩa, tính luôn thẳng thắng, nghĩ gì nói đó.
4 Cô bé Thái Bảo Nhi rất ghét anh chàng Đặng Thái Anh, tuy anh chàng có tính tình rất đáng yêu, nhưng kô phải tự dưng Nhi ghét anh chàng này đâu nha! Đó là một buổi tối đầy sao vào ngày chủ nhật.
5 Chị. . . - Nhi kô nói đc Chợt Duy cuối xuống, dở chân ra khỏi chiếc chìa khóa và nhặt chìa khóa lên: - Cậu muốn lấy cái này à ?- Duy chìa tay ra Nhi cố trấn tỉnh lại và đưa tay ra lấy chiếc chìa khóa: -Ư.
6 - Ya, em kô đc nói ra chứ - Thái Anh - Lúc đó anh Thái Anh bị bọn côn đồ xô ngã xuống sông, nhờ Tố Trinh đi ngang qua, và nhảy xuống cứu. - Ha ha! Thái Anh kô biết bơi à ? - Nhi mỉm cười - Nè, có tin tôi thả cô xuống đây và cho cô tự đi bộ về kô hả ? - Xí Đến nhà của Bảo Nhi, con bé mở cửa bước ra.
7 Và suốt ngày Chủ Nhật, BNhi chỉ ngồi 1 chổ, kô thì lại lăng ra ngủ, nó ngán ngẫm bực bội, nhưng khổ nỗi bố và mẹ nó kô cho nó ra ngoài dạo: - Cứ thế này chắc kô bốc hỏa thì cũng phát điên.
8 Nhi và Anh Thy lễ phép cuối đầu : - Con chào bà - Thy và Nhi đồng thanh - Con tìm Duy hả ? - bà của Duy - Dạ ! - Anh Thy - Con bé này là ? - Bà của Duy nhìn Nhi - Dạ, chị ấy là bạn con ! - Ừ !.
9 Một ngày Chủ Nhật đẹp trời, Bảo Nhi quyết định ra ngoài cho khoay khỏa, thay vì sẽ gọi cho Anh Thy và rũ cô bé đi cùng thì nó lại kô làm thế,nó sẽ tự đi một mình.
10 Bảo Nhi ngậm ngùi chạy xe về một mình, lòng nó lạnh buốt như cơn mưa đang trút xuống đầu nó, cái thời tiết gần Tết lúc nào cũng đổ mưa thất thường như vậy, như là cách nói chuyện của Duy đối với nó.
11 Chợt một xô nước lạnh như băng tạc thẳng vào mặt nó, nó tỉnh dậy, mở mắt ra định thần xem chuyện gì đã xảy ra. . . Rồi chợt hoảng hốt. . . khi thấy mình bị trối chặt - Đây.
12 BNhi đã mặc chiếc váy và mang đôi giày Thái Anh tặng, trong nó đep kô khác gì nàng lọ lem bước ra từ câu chuyện cổ tích. . . Đến trước cổng nhà Thái Anh, thật ngỡ ngàng khi có hàng chục chiếc oto đậu cả một hàng dài.
13 BNhi bước vào nhà, bà mẹ chạy đến ôm nó: - Con mẹ đi học về rồi à ? - Nó khó hiểu, đẩy mẹ ra: - Gì vậy mẹ. . . . - Con mẹ tài thật, mẹ ko ngờ đại thiếu gia nhà họ Đặng lại " chấm " con ! - Bà mẹ đưa nó cuốn tạp chí, in hình nó và Thái Anh, lúc mà Thái Anh ôm chầm lấy nó BNhi đẩy mẹ ra , nói với vẻ mặt không được vui : _Con đi ngủ đây !-BNhi nói rồi đi lên phòng _Con không định ăn cơm ư ?-Mẹ BNhi _Không ! chừng nào đói con sẽ xuống.
14 Nhưng gương mặt ông ta lạnh như băng, kô có chút gì động lòng: - Cháu nghĩ đơn giản hơn ta tưởng rồi đó. . . . - Nói rồi bỏ đi. . Để BNhi lại với tâm trạng đau khổ, ngôi nhà đó.
15 Bảo Nhi một lần nữa lại lưỡng lự trước ý định của mình, nếu nó ở lại mà ông ta lại càng cương quyết làm khó nó. . . vậy nó sẽ làm sao ? Nhưng nói ra rồi, kô lẽ lại nuốt lời sao ? Như thế Duy sẽ coi thường nó, dù gì bác gái cũng rất tin vào nó.
16 Nhưng trong lòng vẫn đang có một điều khó hiểu. . . - Cậu dạy học tốt chứ ? - Nhã Lâm mỉm cười nhìn nó - Ừ, cũng ổn lắm! Gia chủ cũng rất tốt với mình ! - BNhi trả lời, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía trước - Cậu có sao kô ? Sao cứ nhìn phía trước hoài vậy ? - To mắt nhìn BNhi Nó giật minh quay sang : - Kô có gì.
17 - Gì cơ ? - BNhi to mắt, kô hiểu ý của MDuy nói, nó đi xuống rồi đi thẳng ra nhà bếp " Thằng nhóc dó lại dở trò ghẹo chọc mình >" MDuy chợt quay sang nhin phản ứng của San San.
18 BNhi sực nhớ, và rất vui. Nó cùng MDuy ra ngoài, Duy vừa thay bộ đồ khác, trong thằng nhóc rất dễ thương trong chiếc áo sơ mi ca rô trắng vàng tay dài, khổ nỗi thằng nhóc dở chứng kô thích đi xe, lại thích đi bộ.
19 BNhi nhíu mày lại nhìn Duy, và chu mỏ quát: - Cậu làm gì quát mình như vậy chứ. . . Con trai gì mà lúc nào cũng ngủ đến trưa trời trưa trực mới dậy. .
20 - Đúng! Là con… - mẹ Duy nhìn Duy chầm chầm. Nói rồi bà cũng vội đi xuống lầu chuẩn bị hành lí. - Mình ?? – Minh Duy ngơ ngác trước lời “ phán” của mẹ… Trước kia khi ở với bà nó cũng từng chăm sóc bà khi bà bệnh, nhưng lần này người nó chăm sóc kô phải bà, mà là BNhi… một con bé chuyên gây rắc rối và làm nó phát bực, nhưng lúc nào cũng khiến thằng nhóc kô thôi để mắt đến.