21 Trở lại khách điếm, Ôn Hải quả nhiên đang đợi nàng cùng ăn cơm tối. Bạch Tiểu Bích lấy cớ đi dạo bên ngoài, tuyệt nhiên không đề cập tới chuyện gặp Diệp Dạ Tâm.
22 Lại nói, Bạch Tiểu Bích đang đi trên đường, một bóng đen đột ngột bay tới đã đủ giật mình, sau khi chứng kiến một màn kia lại càng thêm kinh sợ, vội vàng né tránh.
23 Ôn Hải mỉm cười nói: “Ta thấy tướng mạo Hạ huynh mang theo sát khí nồng đậm, khí thế mạnh mẽ như trường đao ra khỏi võ, rất thích hợp chấp chưởng ấn phù, tung hoành sa trường, cho nên mạo muội phỏng đoán.
24 Nhìn thấy hắn, Bạch Tiểu Bích theo bản năng muốn rút tay về, bất quá thì Ôn Hải cũng không có ý tứ buông ra, cuối cùng nàng đành phải buông tha cố gắng, bất an cúi gằm mặt.
25 Mùi thơm kì dị ngập trong khoang mũi, Bạch Tiểu Bích mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, phát hiện chung quanh một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, đỉnh đầu truyền tới những tiếng ‘lộp bộp’ cho biết trời đang mưa to.
26 Đến lúc hỏi Hạ Khởi, Bạch Tiểu Bích mới biết hóa ra mình vẫn ở trên núi Ngọc Đỉnh, nơi này là một căn nhà hoang trên núi, ngoài cửa có hai xác người, gỡ khăn che mặt thì phát hiện đó là hai kẻ xa lạ, y phục cùng với vũ khí cũng không có gì đặc biệt.
27 Màn đêm yên tĩnh, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, gió lạnh theo đó lùa vào trong, một người không nhanh không chậm đi tới, trên người tản ra khí tức lạnh lẽo.
28 Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ ra là mình chưa bao giờ hỏi Diệp Dạ Tâm chỗ hắn ở trọ, chẳng lẽ phải đi đến… những chỗ kia tìm hắn sao? Bạch Tiểu Bích nghĩ mà không khỏi lo lắng, nào ngờ vừa vào thành, chẳng tốn chút khí lực nào đã tìm thấy hắn, hoặc chăng nên nói là, Diệp Dạ Tâm đã sớm tìm được nàng rồi, hắn đứng dưới gốc cây nhìn nàng mỉm cười như thể đã chờ nàng từ lâu.
29 Rừng cây um tùm, ánh sang mờ nhạt, trên mặt đất có rất nhiều xác lá ẩm ướt vì mưa gió, thỉnh thoảng lại có một vài giọt mưa nhỏ xuống đỉnh đầu. Bạch Tiểu Bích không phải lần đầu tiên tới đây, nghĩ đến những chuyện phát sinh lần trước mà không khỏi sợ hãi, một bước cũng không rời khỏi Ôn Hải.
30 Mưa thu dầm dề gần một tháng cuối cùng cũng dứt, sau cơn mưa trời lại sang, ánh mặt trời huy hoàng đến phá lệ, bởi vì truyện của Trịnh gia nên Ôn Hải không lên đường ngay, quyết định sẽ ở lại mấy ngày, mỗi ngày đều cùng Trầm Thanh lên núi xem xét, buổi tối lại mật đàm cũng với Trịnh lão gia.
31 Đợi cho bóng Bạch Tiểu Bích đã khuất ở phía xa, Diệp Dạ Tâm xoay người, nữ tử áo đen cầm đuốc đứng phía sau lên tiếng: “Người vừa rồi thuộc phái Đang Nguyên!”Diệp Dạ Tâm kinh ngạc: “Sao phái Đang Nguyên lại hạ thủ với nàng?”Nữ tử áo đen thản nhiên nói một câu không ăn nhập gì với câu hỏi: “Nghe nói Trưởng môn bên đó có một nữ nhi.
32 Tiểu bộc đi tới, bỏ bình rượu xuống bàn, cười nói: “Gia vừa rồi nhắc tới Bạch cô nương, tiểu nhân ra ngoài mua rượu vừa hay gặp được. ”Hạ Khởi ra hiệu cho nàng ngồi xuống, giới thiệu nói: “Đây là vị hảo huynh đệ ta vừa mới quen, họ Diệp.
33 Người giật dây kia lại chọn đúng lúc này động thủ, chứng tỏ hắn biết rõ kế hoạch của mọi người, cố ý đến phá hoại, việc này không thể chậm trễ hơn nữa, Trầm Thanh cùng Hạ Khởi thương lượng sơ qua một lần nữa rồi phân phó đám thợ sớm khởi công.
34 Lúc đoàn người trở về Trịnh phủ thì đêm cũng đã khuya, Trịnh lão gia cũng không phân phó điều gì, bọn hạ nhân tự nhiên cũng tản đi, chuyện phát sinh tối nay đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, lúc ở trên núi bọn họ đứng khá xa nên cũng chẳng nghe được điều gì.
35 Đông qua xuân tới, hành trình vô định nên cuộc sống trôi qua có mấy phần tiêu dao tự tại, lễ trừ tịch trôi qua, tết Đang Nguyên tiêu cũng qua đi. Bạch Tiểu Bích ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ tới phụ thân, nhớ tới khoảng thời gian yên ấm, đốt pháo, ăn tết nguyên tiêu,… khiến cho buồn bực không vui thì mọi chuyện cũng không có gì biến đổi.
36 Vội vã ăn xong bữa trưa, hai người đi bộ tới Trần phủ. Trần phủ ở phía cuối thành đông, Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, hình như nàng đã nghe điều này ở đâu đó rồi thì phải, cảm thấy có chút quen tai nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
37 Nam nhân khoảng chừng hai mấy tuổi, lớn lên cũng coi là anh tuấn, trang phục cùng phục sức vô cùng hoa lệ, chiết phiến trong tay, ánh mắt không ngừng đánh giá nàng: “Ngươi không phải nha hoàn nhà ta, ngươi từ đâu đến?”Bạch Tiểu Bích để ý thấy cặp mắt đối diện lóe sáng, biết hắn là dạng con nhà giàu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, vội vàng cúi thấp đầu, vừa muốn tránh né thì lại nghe người này xưng là ‘nhà ta’, đại vị của người trong Trần phủ không khó đoán, thân là khách nhân thì không thể thất lễ với chủ nhà, nếu không Ôn Hải nhất định sẽ bị khó dễ.
38 Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Kỳ quả nhiên sai hạ nhân tới mời Trầm Thanh cùng Ôn Hải qua chỗ hắn. Bạch Tiểu Bích nghĩ tới cái gương ngày hôm qua, trong lòng thật sự rất muốn có được, thấy ra khỏi cửa chính là đường cái, người đến người đi vố ố cho nên nhờ hạ nhân chuyển lời tới Ôn Hải rồi một mình ra khỏi phủ, không nghĩ tới lúc nàng tìm đến quầy hàng kia thì gương đồng đã không thấy nữa, hỏi chưởng quầy mới biết sáng sớm nay đã bị người ta mua mất.
39 Lúc Bạch Tiểu Bích trở về Trần phủ đã là buổi trưa, đoán chừng Ôn Hải sẽ không về ăn cơm nên nàng cũng không vội vã, chậm rãi đi về tiểu viện dành cho khách nhân, nào ngờ vừa mới đi tới khúc quanh, đã thấy Trần Thụy dựa cột trêu chọc con vẹt trong lồng.
40 Triệu gia có một hồ nước rất lớn dùng để trữ nước, giờ phút này thôn dân hai xóm ở trên bờ hồ giằng co, một vài người ăn mặc trưởng giả ở giữa đám người nói chuyện, chỉ trích lẫn nhau, chắc là thân hào có tiếng trong thôn.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 46