Người dịch: mic2huangThể loại: Huyền huyễn, Tiên hiệpTruyện Vương Phi Trở Về là một tác phẩm của đại thần cổ ngôn Thục Khách, tác giả của Trọng Tử, Mùa hoa rơi gặp lại chàng, Tiểu Hoàng không phải tiên…Danh tướng chi nữ Việt Tịch Lạc vì ái mộ nên đã lấy Định vương Vân Trạch Tiêu Tề.
Converter: Ruby_0411 (tangthuvien)Edit: bttranTừ thủa khai thiên lập địa cho đến nay, làm sao chỉ có phượng hoàng nàng là không hay ho?Lúc đầu là phượng lạc giữa bầy gà, may mà gặp được Phượng vương cao thượng, độ lượng, rộng rãi, chăm lo cho chúng sinh mà được tiến vào Thần giới, chỉ việc há mồm chờ cơm, chờ tới ngày thân thể khá hơn, sau đó trong lúc vô ý cứu thái tử Tiên giới Thủ Nguyệt Vi, rồi gặp may ăn được nội đan Phượng thần, hóa thành hình người, nảy sinh tình cảm với Phượng vương, ai ngờ lại phát sinh chuyện xấu.
Thế giới này phải chăng rất huyễn hoặc, người và ta lại vô tình chạm mặt nhau, yêu là yêu đến mức bạc đầu, nhưng có chăng có thể đi đến cuối, yêu là yêu giản đơn như thế, người bên người ta tựa nép vào nhau.
Mất trí nhớ? Lôi lôi thiếu chút nữa lại ngất xỉu lần hai. Nàng cực kỳ giận dữ, tâm trạng hỗn loạn, nửa vui nửa buồn, vui vì cuối cùng cũng được xuyên không theo ý nguyện , buồn vì bị nhóm người hỗn đản kia giáng một đạo sét tới nơi này rồi tự dưng thành người mất trí nhớ!Lão nương không mất trí nhớ, lão nương muốn quay trở về ! Nàng tự tin mà mỉm cười: “Không có, ta không mất trí nhớ.
Dân gian vẫn thường nói ‘Mười người kiếm tiền không bằng một người nằm tốt’. Hoa sen thác nguyệt,Mãnh hổ xuống núi,Ngọc đỉnh lên trời,Trai ngọc sinh châu,Long môn lý dược…Chuyện xưa bắt đầu tại một huyện nhỏ, nơi mà người ta gọi là ‘bảo địa’ khó cầu, tình yêu như có như không nhưng lại không tài nào có thể dứt bỏ được.
Truyện Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng là một truyện ngôn tình nhẹ nhàng và dịu dàng, truyện vẽ lên khung cảnh đẹp như bức tranh; là vào mùa hoa rơi, hoa đẹp, người ở đây là vòng xoay của định mệnh.
Vang danh lục giới, tao nhã tuyệt thế. Hắn là Trọng Hoa tôn giả cao nhất tiên môn, cao cao tại thượng, gánh vác chúng sinh, khiến người người nhìn lên, người người yêu kính, nhưng lại vĩnh viễn chạm không tới, với không qua.