41 Thiên Việt rất khó hiểu bản thân vì sao có thể bình tĩnh như vậy, cậu nghĩ mọi chuyện đều không phải sự thật, trưa hôm qua cậu còn nói chuyện với Dĩ Thành, Dĩ Thành còn nói với cậu, phải đóng cửa sổ rồi đi ngủ.
42 Đôi tay hữu lực, tinh tế khéo léo thế nào, biết làm công việc của thợ điện, biết sửa cống nước, biết nấu cơm, trên sủi cảo trắng tuyết khéo léo nặn ra những hoa văn tinh tế, biết đan áo len với khăn choàng cổ, thậm chí biết dùng máy may cầm tay khâu lại quần bị rách cho cậu.
43
Dĩ Thành, chính là bãi cát rộng rãi ấm áp của Thiên Việt, mỗi hạt cát đều mịn màng êm dịu, từng hạt, kết lại một chỗ, tạo nên tư thái bảo hộ ổn thỏa.
Nhưng bây giờ, bãi cát kia đã bị xâm phạm, tiểu đà điểu phải làm sao bây giờ? Nó sẽ ngẩng cao cái cổ nhỏ dài cùng cái đầu nho nhỏ của mình, hoảng hốt làm sao, nó sẽ nghĩ, làm thế nào, làm thế nào đây? Có cách nào không? Không có cách cũng phải nghĩ ra cách.
44
Cậu nói với Phật:
Van cầu người, nếu như người linh thiêng, nếu như người thật sự có thể giúp con người cứu rỗi tất cả khổ ải, xin người trả Dĩ Thành lại cho con.
45 Không biết khẩu vị của cậu, không biết sở thích của cậu, không biết khao khát của cậu, không biết cậu tổn thương ở đâu, không biết đau đớn của cậu sâu đậm thế nào.
46
Dĩ Thành kéo tay Thiên Việt, viết: Anh nhớ em biết bao, yêu em cả đời.
Thiên Việt ghé bên tai anh nói: “Vậy thì yêu cả đời đi. ”
Cả đời, có thể dài, cũng có thể ngắn.
47 Thiên Việt mờ mịt ngẩng đầu, đột nhiên làm thế nào cũng không nhớ được người trước mắt là ai, chính mình tại sao lại ngồi trên vùng tuyết trắng xóa này, Dĩ Thành đi đâu rồi, trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng.
48
Khuyến mãi thêm link độc thoại của Tô Tạ, nên bật nghe kèm khi đọc chương này, tăng hiệu ứng cảm giác rất mạnh đấy =3=
_______
Thiên Việt vĩnh viễn sẽ nhớ rõ ngày đó.
49
Thẩm Thiên Việt, hắn nghĩ, nhất định cậu rất vui.
Bởi vì, trên thiên đường, có bóng hình ấm áp của Thị Dĩ Thành.
Mong rằng hai người, trên thiên đường, thoải mái yêu thương, tự do vui vẻ như cá trong nước, một con là Bất Ly, một con là Bất Khí.