41 Với Việt Trạch mà nói, kiểu yêu đương bí mật này thật sự vô cùng. . . kì lạ.
Anh của ngày trước rất đơn giản và có nguyên tắc, trọng tâm cuộc sống rất rõ ràng: quản lý tốt sản nghiệp dòng họ, quảng giao nhưng bạn bè trong giới lại hạn chế.
42 Các bạn kéo Nghê Gia sang thảo luận kịch bản, nhưng Nghê Gia không lọt tai lấy nửa chữ, tất cả sự chú ý đều vô thức chuyển sang phía Mạc Doãn Nhi và Nghê Lạc.
43 Không nghi ngờ gì nữa, Mạc Doãn Nhi dạo gần đây thật sự rất đen đủi.
Hôm sinh nhật Mạc Mặc, Liễu Phi Phi xộc vào tận cửa chửi mắng một phen, làm cô ả không dám ngẩng đầu lên nhìn ai suốt một thời gian dài.
44 Khi cái tát chát chúa của Tống Nghiên Nhi in vào mặt Mạc Doãn Nhi, người trước thì thực hiện được ý đồ, người sau thì đớ lưỡi nhìn trân trối.
Còn sinh viên toàn trường thì vỗ tay như sấm dậy, khen ngợi kĩ thuật diễn xuất và sự bùng nổ tình cảm của cặp chị em đẹp như hoa này thật không chê vào đâu được.
45 Nếu không thông thạo mấy vụ yêu đương này, thôi thì cứ làm theo những gì con tim mách bảo vậy.
Việt Trạch cúi xuống nhìn Nghê Tiểu Gia Gia trong lòng, hai má đỏ ửng như quả cà chua bi, thật muốn cắn một miếng, đôi môi mềm mọng như quả anh đào, càng muốn cắn thêm miếng nữa.
46 Khi thức giấc, Nghê Gia cảm giác như đang bồng bềnh trong làn hơi ấm không tài nào thoát ra nổi. Cô mông lung mở mắt ra, chỉ thấy ánh dương tràn ngập khắp căn phòng.
47 “Ấy? Em sao thế?” Việt Trạch thấy cô hóa đá, lại an ủi không ngơi miệng: “Có anh đây rồi, em sợ gì nữa?”.
Nghê Gia đứng không vững nữa, không biết phải nói gì: “Vì sao có anh đây rồi em lại không sợ nữa?”.
48 Anh lạnh lùng nhìn cô ta như nhìn một người lạ, thậm chí như một kẻ địch. Không biết bao lâu sau, anh mở miệng: “Sợ không?”.
Nếu ánh mắt anh không phủ đầy vẻ lạnh nhạt, Ninh Cẩm Nguyệt sẽ tưởng rằng anh đang quan tâm mình.
49 Mạc Doãn Nhi sửng sốt, hình như đã đoán được Tống Nghiên Nhi muốn giở trò quỷ gì, nhưng ả còn chưa kịp cản Ninh Cẩm Niên, hắn đã đi trước một bước cười sang sảng: “Cô Tống Nghiên Nhi đến khiêu chiến, cho dù tôi không dám cũng phải nhận”.
50 Nghê Gia không ngờ cuộc gọi của cô đã để lộ mặt tối bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng của buổi tiệc này.
Chuồn ra khỏi phòng rồi, lúc đi qua một cầu thang xoắn ốc bằng đá trắng, Tôn Triết nói với cô: “Thật ra hôm nay có hai buổi tiệc”.