121 Mạc Sầu đi tới khép cửa lại, sau đó hầu hạ nàng, y phục trước kia đều còn ở đây, nàng chọn một bộ quần áo thanh lịch, hầu hạ chủ tử đứng lên.
122 Trên đường phố lớn, người dẫn đầu sứ thần đoàn của Huyền Nguyệt quốc chính là Nam An vương, không ai biết được trong đoàn này, mọi người đều nghe lệnh của nữ tử che mặt, mà khi nhìn qua chỉ là một nữ nhân rất bình thường.
123 Quang Minh Chính điện, trước cửa có một khoản sân rộng, lúc này trên quảng trường ngự lâm quân mặc ngân sắc giáp trụ đứng san sát, vẻ mặt đầy sát khí, tàn bạo, nhìn chằm chằm động tĩnh trên quảng trường.
124 Ban đêm, không trăng, đất trời một mảnh đen kịt, một ngọn gió cũng không có, không khí nặng nề không gì sánh được. Thanh Dao đang tựa trên giường yêm đọc sách, trên người đắp một tấm chăn mỏng, toàn thân toát ra sự lười nhác, chỉ là, con ngươi kia lóe lên một tia âm ngao…Người kia, cũng đến lúc phải tới rồi chứ…Ý niệm trong đầu vừa hiện ra, thì ngoài cửa sổ liền vang lên tiếng động như có như không, rất nhỏ, rất nhẹ, nếu không phải nàng dùng toàn bộ tinh thần cảnh giới, thì căn bản sẽ không nghe được thanh âm đó, có thể thấy, người tới là cao thủ.
125 Sau khi hoàng thượng và An Định Phong rời khỏi, Thanh Dao vẻ mặt ngưng trọng bước tới bước lui trong chính sảnh, đi mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, lo âu này rất hiếm thấy.
126 Lời nói của Hoàng hậu nương nương tuy rằng nhẹ, nhưng lại giống như tiếng trống, nện vào lòng của mười vạn quân lính, ngay cả Hoàng Mộc Dương nội tâm cũng run lên, hắn cảm giác được sự tình đã lớn chuyện, chỉ sợ nữ tử trước mắt không phải dễ bị lừa bịp như vậy, hơn nữa Lục Chiến Vân vì sao quỳ gối bên dưới, sợ rằng hắn ta đang bị phạt, nghĩ thế nên Hoàng Mộc Dương nào dám nói thêm câu nào nữa.
127 Lục Chiến Vân mặc dù biết hai quân đối chiến, không phân biệt nam nữ, chỉ phân biệt hai bên địch ta, thế nhưng trong hơn hai mươi năm cuộc đời của hắn, từ lâu có một việc đã trở thành thâm căn cố đế.
128 Bên trong doanh trướng, Thanh Dao ngồi dựa vào bên cạnh giường, nhìn xuống bên dưới có mấy tướng quân đang ngồi, mà mấy người này là người chưa trúng cổ , còn một số người trúng cổ, tất cả đều nghỉ ngơi ở trong doanh.
129 Trần Đường Quan đã hoàn toàn bị Huyền Nguyệt khống chế, lập tức có người đem việc này bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ, toàn bộ hoàng triều đều chấn kinh, thất quốc cũng chấn kinh, không nghĩ tới Huyền Nguyệt chỉ lấy mười vạn binh mã đã công phá được Trần Đường Quan gần ba mươi vạn binh mã, thế như chẻ tre, trước sau không quá một tháng, đã lấy được Trần Đường Quan.
130 Trên tường thành thật cao, lúc này đang đứng thẳng một người nam tử mặc áo bào đen, tóc dài như mây, gương mặt đó đẹp như một đóa hoa quỳnh trong bóng đêm, thế nhưng sự dữ tợn tàn nhẫn đã phá hủy vẻ đẹp của hắn, hắn nhìn bóng đêm ở ngoài tường thành với vẻ mặt âm ngao không gì sánh được , chỉ thấy xa xa thây ngã khắp nơi, máu nhuộm toàn cảnh… Trận chiến này, hắn lại bại, bị mất hơn mười vạn binh mã, hắn thông minh một đời, hôm nay rốt cuộc cũng chỉ có thể trách mình tự chuốc lấy, dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ ra, nữ nhân này đã cùng Thạch Thành liên thủ, khiến ột lần phản công giết hết binh mã dưới tay hắn.
131 Chạng vạng, ánh nắng đỏ của hoàng hôn nhuộm thắm toàn bộ hoàng cung, diễm lệ như máu. Làm cho hoàng cung càng tiêu điều hơn, rõ ràng là đầu xuân, nhưng hết lần này tới lần khác hoa rơi bay tán loạn, tơ liễu trên không trung nhẹ nhàng bay múa, trong hoàng cung vắng vẻ, thái giám cùng cung nữ còn lại không có mấy người, cũng đều là những kẻ tuổi già đi không được, những người tuổi còn trẻ thì đã sớm chạy, còn cướp đoạt rất nhiều thứ để đào tẩu.
132 Vào đông, mặt sông đóng băng, một đêm đại tuyết bao phủ cả tòa núi, sáng sớm tiếng hoan hô của Tiểu Ngư nhi vang lên. “Tuyết thật xinh đẹp a. ” Kiếp trước các nàng rất ít khi thấy tuyết, vì thế vẫn hướng về băng thiên tuyết địa mà ao ước, không nghĩ tới bây giờ lại thấy được.
133 Đêm tối, sáng như ban ngày, ánh sáng trắng xoá của tuyết làm nổi bật một mảnh thánh khiết của đất trời, ánh trăng sáng rỡ vui vẻ chiếu vào cả vùng đất và trong rừng núi, giống như bao phủ lên một tầng sa mỏng.
134 Cuối cùng Thanh Dao quyết định sẽ trợ giúp An Định Phong một lần, khiến cho hắn công phá được đạo phòng tuyến này của Vân Thương quốc, nàng vốn chuẩn bị gởi thư tín qua đó, thế nhưng nàng cũng biết nếu mình xuất hiện mới có thể chân chánh cổ vũ sĩ khí.
135 Bên trong thư phòng an tĩnh lại, Mộc thừa tướng nhìn sắc mặt Thanh Dao âm trầm, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ trầm mặc xuống. Thanh Dao điều chỉnh tốt hơi thở, hòa hoãn hơn khi nhìn lướt qua phụ thân cùng Mộc Thanh Hương, rồi nhàn nhạt mở miệng: “Kỳ thực hoàng thượng vẫn không có ở trong cung, từ trước cho tới nay người ở trong cung đều là Nam An vương.
136 Đợi đến khi nam tử ở trên cao ngồi vào chỗ của mình, mọi người trong đại mời nhất tề quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Tham kiến hoàng thượng. ” “Tất cả đứng lên đi, ” Huyền đế vung tay lên, mang theo mười phần khí phách mở miệng, thanh âm trầm ổn mạnh mẽ vang vọng trên đại điện.
137 A Cửu một chút nào cũng không dám khinh thường, cẩn thận lên tiếng trả lời: “Dạ, xin công chúa chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi vào bẩm báo với hoàng thượng.
138 Dưới ánh đèn bên trong tẩm cung, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu rất nhanh tiêu sái đến bên cạnh Thanh Dao, nhanh nhẹn vung lên tay áo rộng, mang đến một trận gió mát, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
139 Trong đại điện, như có hàn khí lẻn qua, hồng sắc sa mạn bay lên, tạo sự xinh đẹp của cả điện Vài người lặng lẽ không nói gì nhìn chủ tử, chờ chủ tử phân phó, Thanh Dao trước sau suy nghĩ một phen, ánh mắt xót xa, khẽ cắn răng nói: “Từ giờ trở đi, theo dõi chặt Tây Môn Tân Nguyệt, phàm là nơi nào nàng ta đi qua, đều phải tra một chút, nhìn xem có cái gì có thể giấu người hay không?” “Dạ, nương nương.
140 Hoán Tẩy cục là nơi cấp thấp nhất trong cả hoàng cung, nơi đó là chỗ ở lại của những nô tỳ cấp thấp, thường ngày chỉ biết giặt quần áo, ngay cả ấm no cũng khó được chu toàn, Tây Môn Tân Nguyệt đi chỗ đó làm gì? E rằng hoàng thượng được giấu ở nơi đó.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50