101 Chuyện tri phủ Giang Châu giải quyết thuận lợi, dù sao thì Mộ Hàm Chương không phải kẻ ngốc biết rõ nguy hiểm còn muốn thấy thân ra thử, tính kế sách địch không động thì ta động, kéo tơ lột kén từng bước đánh bại, bây giờ nắm chắc được tri phủ Giang Châu, việc hải thương đã có thể chính thức bắt đầu.
102 “Cho ta xem!” Cố Hoài Khanh lập tức vươn tay đoạt, bị Cảnh Thiều lanh tay lẹ mắt lấy mất. “Ta còn chưa xem mà!” Cảnh Thiều hai bước nhảy lên bàn đá, đứng cao cao trên ấy.
103 “Cho truyền tin cùng cái này đưa cho ca ca thôi. ” Cảnh Thiều nhíu mày, không phải Duệ Vương phủ lại có chuyện gì chứ? “Không thể,” Mộ Hàm Chương mở thư ra đọc cẩn thận lại một lần, giữa mỗi câu chữ Cảnh Sâm đều lộ ra cẩn thận, tựa hồ không chỉ là chuyện Vương phủ, “Chỉ hồi âm nói chúng ta còn giữ một nửa gói tro năm đó, những thứ khác đừng nhiều lời.
104 Cảnh Sâm khó có khi không răn dạy Cảnh Thiều nói chuyện lỗ mãng, chỉ trầm mặc thật lâu. Nếu thánh chỉ không phải do Hoành Chính đế hạ thì là Tứ Hoàng tử soán vị, hoàng tử bọn họ ở bên ngoài tất nhiên phải trở về cạnh vua; nếu thánh chỉ là thật, lần này nếu Hoành Chính đế thật sự nổi lòng nghi ngờ thì trở lại kinh thành một mình cũng là tử lộ.
105 Cảnh Thiều trố mắt một lúc lâu, không nói thành lời. Hai thánh chỉ, hoàn toàn tương phản, phụ hoàng đang muốn nói cho hắn, trung thì trọn đời vinh hoa mà tham thì vạn kiếp bất phục.
106 Cố Hoài Khanh lần đầu tiên gặp Cảnh Sâm, là tại một tửu lâu trong thành Bình Giang. Cảnh Thiều truyền tin cho gã bảo sắp tới Duệ Vương sẽ đi Bình Giang tìm gặp, vì thế gã lại có lý do không chịu về, dù sao Hoài Tương cũng sẽ xử lý chính vụ giùm, có thể hoãn lại một ngày thì tốt một ngày a.
107 Sáng sớm ánh nắng chiếu vào bụi hoa, chọc thẳng vào một cục lông vừa đen vừa vàng loang lổ sáng. Tiếng mở cửa lạch cạch quấy nhiễu giấc mộng tràn đầy thịt kho tàu, Tiểu Hoàng bất mãn ôm đầu muốn tiếp tục mơ, nhưng vẫn có vài người không vừa mắt nó nha.
108 Nhà tù âm u suốt ngày không ánh sáng, nằm trên cỏ khô cũng không chống nổi hàn khí trên nền đá lạnh, từng trận từng trận thấm vào xương cốt, vào tim. Một con chuột đang chui tới chui lui trong đám cỏ, bỗng nhiên đầu đụng phải một bàn tay, há cái mỏ nhọn cắn lên.