21 Sau đó 1 tiếng rít chói tai trong gió, tôi chỉ cảm nhận được có gì đó đập thật mạnh vào chân rồi tôi ngã cắm mặt xuống đường tóe máu mũi.
1 tên khốn nạn nào đó la lên: “Chết mày thằng chó!!!”
Tôi choáng váng và chỉ nghe có thế, ít ra nó cũng là người.
22 Suy nghĩ 1 hồi quay qua đã thấy 2 thằng nó đã ngáy o o bên cạnh, tôi trèo ra ngoài leo lên nóc xe ngồi. Đã gần 10 ngày, 10 ngày từ khi rời Sài Gòn, đoạn đường tôi ước chừng chỉ 500 cây số mà giờ mới đi được quá nửa.
23 Thằng Hoàng không thèm chích nữa mà lấy dao nạy ra rồi giật cái phực, nó lấy áo chấm máu mà coi bộ không xong vì bọn vắt nó tiết ra chất chống đông làm máu chảy mãi, phải làm nó tự rụng mới đc.
24 Nghe tôi nói thằng Vinh xông xáo chạy tới hướng chiếc xe, thằng Hoàng thấy thế liền lao tới nắm cổ áo nó giật ngược lại. Nó còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì cả 3 đã yên vị dưới gầm cầu.
25 Sau khi nhận ra cả 3 đã bị “bắt” chúng tôi vừa mừng vừa hoảng sợ,có lực lượng LHQ ở đây chứng tỏ mọi chuyện đã được kiểm soát nhưng chúng tôi lại không biết họ định làm gì với chúng tôi.
26 -Mày tên gì?
Tôi đang còn ngồi ngấu nghiến nắm cơm trong miệng thì 1 người từ sau bước tới hỏi, nuốt cho trôi tôi mới ngẩn lên trả lời:
-Tên Minh? Còn anh?
-Quang.
27 Thằng Tùy tay cầm dùi cui cùng 2 thằng trật tự từ trong phòng trực ban bước ra.
-Dạ mấy thằng ông nội này ý kiến sao không có cơm. Thằng Anh nuôi nhỏ nhẹ trả lời khác hẳng với cái kiếu bố đời mới nãy.
28 Tôi bị kê đầu lên chiếc ghế trong tư thế quỳ, 1 tên ấn mạnh mặt tôi xuống. Vậy là bị rạch bên phải, thú thật lúc đó tôi chỉ sợ đau còn việc mặt mũi như thế nào tôi cũng chỉ biết tưởng tượng mình sẽ giống mấy tên cướp xe trước đây mà thôi.
29 -Mà sao? sao lại thế? chúng nó không bị dịch ah?
-Không! Không bị, không tiêm vacxin thì không bị. Nam trả lời rồi chậm rãi tiếp câu chuyện.
-Quân Khu 7 bị chọt ngang hông nên đem quân ra bảo vệ vành đai rồi bàn giao thành phố cho cảnh sát, tình hình thì hỗn loạn nên ngay trong đêm chúng lấn 1 lần gần trăm cây số về sát Sài gòn, ngừoi chúng nó cũng giết mà bệnh chúng nó cũng giết.
30 Khốn nạn thật, Christ! bên trái……… Tôi hét lên khi thấy những cảnh tượng quen thuộc, mấy cành cây đong đưa dữ dội rồi rung lên bần bật, chim trong rừng sợ hãi vỗ cánh bay lên từng đàn kêu la náo loạn.
31 Họ giao cho tôi một bài toán khó, bài toán mà ngay đến bản thân họ cũng không giải được. Không, thực tế là họ sẽ cố gắn làm việc đó dù có tôi hay không, đơn giản là với cái giá phải trả là bao nhiêu mà thôi, tôi chỉ là 1 vật nặng để khi họ đặt lên bàn cân thì cán cân sẽ cân bằng hơn chút it.
32 James nghe tôi nổi điên liền nhìn qua chỗ tay Nam, Nam gật đầu xác nhận:
-The PLA (People’s Liberation Army) has arrived. Quân đội trung quốc đã tới.
33 Bên trong qua lớp kính mờ tôi thấy khá căng thẳng, đã hơn 30 phút. James với Fisher liên tục giải trình gì đó mà bên kia vẫn chưa đưa ra được quyết định.
34 Hôm qua là 1 ngày dài đằng đẵng, dài tới nỗi không phân định được là ngày hay đêm. Tôi giật mình tỉnh giấc lúc 3h sáng, mắt mở trừng trừng không nhắm lại được lý do là đồng hồ sinh học bị đảo lộn….
35 -I’ll do it, good luck to you. Tôi sẽ giúp cậu, chúc cậu ở lại may mắn.
-I really appreciate what U. N did in here, thank you. Tôi rất biết ơn những gì các anh đã làm, cảm ơn rất nhiều.
36 8 giờ 27 phút tối
Đâu đó không rõ 2 tiếng nổ đanh thép vang lên cách nhau vài giây bắt 2 khẩu đại liên phải câm họng ngay lập tức, có lẽ là bắn tỉa của quân ta từ nóc tòa nhà.
37 Trời mưa tầm tã, chiếc xe thùng lạng lách qua mấy đống hổ lốn trên đường, vài anh em tuy mệt nhưng vẫn bận tay bận chân nhoài lên bắn dẹp mấy con rabs.
38 -Này! Lọ pê nê xi lin của ông đâu?
-Gì? Pê nê gì? tôi ngạc nhiên hỏi.
-Đây này, không có ah? Anh ta móc trong cổ áo ra 1 sợi dây, trên sợi dây cột 1 cái lọ bé tý như lọ vắc xin, bên trong có mấy mảnh giấy.
39 6h47
Chúng lại bắn pháo sáng mở đường cho tụi rab càng quét, tiếng súng vẫn còn nhưng đã ít hẳn. Tôi nằm im trên sân bay giữa đống hỗn độn đầy máu và thịt khi mà tiến thoái đều lưỡng nan.
40 Tóm tắt The Khải Huyền 1
Trong cuộc chiến lần trước giữa lực lượng đặc biệt Việt Nam với liên quân Trung Quốc – Campuchia và đàn rab tại sân bay Tân Sơn Nhất, nhân vật chính “tôi” cùng đồng đội cuối cùng cũng giữ được sân bay cho tới khi quân đội Việt Nam – Liên Hiệp Quốc đổ bộ và tái chiếm lại được Sài Gòn.