21 Tạ Khánh với Vương Cẩm Trình vừa ăn xong liền đi, An Đạt còn ở lại một lúc, đợi đến khi cậu về nhà, phát hiện Tạ Khánh không ở trong phòng khách xem tv.
22 Khi Tạ Khánh về nhà, An Đạt đang sửa ống nước, cậu lau lau mồ hôi trên đầu, không quay đầu lại, nói với Tạ Khánh: “Đã đói bụng rồi đi, chờ em làm xong liền nấu cơm.
23 An Đạt lúc đang làm việc nhận được điện thoại An Đồng, nội dung là: “Anh nhỏ, em đã lâu rồi chưa gặp anh!”An Đạt luôn rất yêu chiều cô em họ này : “Đâu có, tuần trước còn đến nhà bà nội cùng ăn cơm với em mà.
24 Tạ Khánh rất lâu rồi chưa hề quay về nhà,“Tiểu Miên… Em hiện tại có người yêu không?”Tạ Khánh nghe thấy câu hỏi đó liền sửng sốt. Hạ Cảnh Ngữ thấy hắn trầm mặc, cười cười, nói: “Nói như vậy đúng là có đi? Chính là người đó khiến em không muốn quay về sao? Đó là người như thế nào vậy?”Tạ Khánh chỉ nói: “Em không quay về cũng không phải bởi vì cậu ấy.
25 Tốc độ truyền bá tin tức luôn luôn kinh người, khi Vương Cẩm Trình biết tin hai người chia tay, lập tức muốn xách dao tới chém Tạ Khánh. An Đạt rất kỳ quái: “Vì sao mọi người đều cho là trách nhiệm của Tạ Khánh?”Vương Cẩm Trình sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải sao?”An Đạt cảm thấy thực không có lời để nói: “Chúng tôi là chia tay trong hòa bình, không có ai đúng ai sai.
26 Khi Tạ Khánh tìm được An Đạt, tim cũng muốn ngừng đập. Kỳ thật An Đạt ở ngay cách chỗ hắn vừa gặp cậu không xa. Tạ Khánh sững sờ gọi điện thoại cho Vương Cẩm Trình.
27 Thế nhưng Tạ Khánh cũng không phải một mình. Hạ Cảnh Ngữ lúc nào cũng đến tìm hắn, Tạ Khánh luôn rất sợ hãi, nhưng Hạ Cảnh Ngữ cũng không hề nhắc lại chuyện đưa hắn đi, mà là hỏi hắn ba năm này làm gì.
28 Hạ Cảnh Ngữ nhìn chính mình trong gương. Đường nét trên khuôn mặt đều giữ được vẻ đặc trưng của nhà họ Hạ, cả nhà bọn họ đều như vậy, từ ông bà nội đến cha mẹ, rồi đến chị em.
29 An Đạt nghe xong lời nói của Hạ Cảnh Ngữ, cư nhiên lại không hề tức giận thêm, ngược lại lãnh bình tĩnh lại, cậu nói: “Hạ Cảnh Ngữ, chị thật đáng sợ, không ngờ là chị lại có thể theo dõi Tạ Khánh nhiều năm như vậy.
30 An Đạt mệt mỏi về đến nhà, việc đầu tiên về đến nhà, chính là lôi hết thư của Hạ Cảnh Ngôn ra. Cậu ngồi ở trên ban công, tìm cái chậu sứ, dùng bật lửa đốt từng bức từng bức đống thư đó.
31 Tạ Khánh đeo kính râm, đi vào sân bay cùng với Hạ Cảnh Ngữ. Ở đại sảnh chờ chuyến bay, Tạ Khánh ngồi vắt chân, xem tạp chí. “Thế nào mà đến một người đi tiễn cậu cũng chẳng có vậy?” Hạ Cảnh Ngữ liếc xéo, nhìn nhìn Tạ Khánh.
32 An Đạt đứng trước tủ lạnh, đột nhiên không có hứng nấu cơm. Tạ Khánh đi đã hai tháng, mới đầu hắn còn có thể gọi điện thoại về, sau đó lại đi rừng sâu núi thẳm tín hiệu không tốt, liên lạc cũng cắt đứt.
33 Tan sở trời đổ mưa, An Đạt không mang ô, đành phải cầm lấy cặp che lên trên đỉnh đầu. Cậu chạy liên tục để không bị ướt, nhưng mưa càng rơi càng lớn, không có cách nào, đành phải đến tránh mưa bên dưới một mái hiên ven đường.
34 Tạ Nhất Miên và Tạ Khánh là cùng một người. Vì sao hắn lại có hai cái tên, phải bắt đầu nói từ khi hắn được sinh ra. Cái tên Tạ Khánh này là do ba Tạ đặt, ba Tạ chỉ đơn giản cảm thấy rằng có đứa con trai là sự kiện đáng chúc mừng, hơn nữa ba Tạ là một người lười biếng, liền nói đứa bé gọi là Tạ Khánh đi.
35 “An Đạt, thiết bị xảy ra trục trặc thế này thì phải làm gì bây giờ?” Vương Cẩm Trình cau mày hỏi An Đạt. An Đạt hỏi tình hình cụ thể chi tiết, hai người đang thảo luận phương pháp giải quyết, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm suy sụp của Dương Giản: “Ai mang con người này đi đi!”“Đừng có mà như vậy nhá, cười một cái trẻ mười tuổi, cậu thật sự là rất không có khiếu hài hước.