41 Mới xem trong chốc lát, Vân Tư Vũ liền cau mày nói: “Nữ nhân này như thế nào lại ngốc như vậy?”Lăng Nguyệt đi tới gần xem xem, giải thích: “Đây là có người len lén hạ độc, nàng cũng không biết sao.
42 “Tư Vũ---“Vừa vặn nghe được Phong Lăng Hề gọi hắn, Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phong Lăng Hề hướng hắn khoát khoát tay giữa là thịt thỏ, hai mắt không khỏi sáng ngời, vội vàng cầm sách trong tay nhét vào trong ngực Lăng Nguyệt, liền chạy tới.
43 “Ưm…” Toàn thân Vân Tư Vũ run rẩy, hai mắt ngập nước, nhìn qua vừa bất lực vừa đáng thương, hết lần này tới lần khác Phong Lăng Hề ở trên người hắn ác liệt thừa số xông ra, chính là không chịu thỏa mãn hắn.
44 Hiện tại Vân Tư Vũ cũng không có tâm tình để ý tới y quan sát cái gì, đợi thật lâu cũng không trông thấy mặt hồ có động tĩnh, hắn có chút nóng nảy, mặc dù biết Phong Lăng Hề có bản lãnh, nhưng là rắn bạc băng giống như cũng rất lợi hại, sẽ không bị cắn chứ?Ngược lại Khởi Vân dùng hai mắt nhìn Hoàng Ngọc Ngạn thật lâu, đáy mắt như có điều suy nghĩ.
45 Ăn không ngon, ngủ không ngon, còn muốn gấp rút lên đường, giằng co hơn nửa tháng cả người đều gầy một vòng. Hoàng Ngọc Ngạn lớn như vậy, thật đúng là lần đầu tiên ăn khổ như thế.
46 Chờ hai người mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng liền gặp rắn bạc băng ở cửa, nhìn về phía Ninh vương điện hạ nhe răng nhe lưỡi, ý kia rất rõ ràng: không cho phép tiến gần thêm chút nữa, nếu không rắn ta sẽ phát huy.
47 Mặc dù biết tâm tư Hoàng Ngọc Ngạn, Vân Tư Vũ thật sự cũng không sợ: 'hoàng tử thì như thế nào, Phong Lăng Hề ngay cả nữ hoàng bệ hạ đều không nể mặt, chẳng lẽ một cái hoàng tử còn có thể cưỡng bức nàng? Chẳng qua nếu như Phong Lăng Hề dám thấy sắc nảy lòng tham, hừ hừ, hắn không độc nàng gần chết không phải người!'Phong Lăng Hề không biết tâm tư tiểu mèo hoang nhà cô có ý tạo phản, nhìn xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Vân Tư Vũ, chỉ cảm thấy đáng yêu.
48 Nghe vậy, Vân Tư Vũ nhìn về cổ tay của mình, bạc băng bình thường ở trên cổ tay hắn căn bản lười nhúc nhích, hiện tại đang có tinh thần di chuyển đầu, đánh giá bốn phía.
49 Nếu là ngày trước, những thứ lương khô cứng rắn này Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật tất nhiên là khó có thể nuốt trôi. Bất quá sau khi trải qua những ngày ở núi đào lăn qua lăn lại kia, thật cũng không lại yếu ớt như ngày trước nữa.
50 Linh hồ mặc dù khó gặp, truyền thuyết về linh hồ cũng không thiếu. Bất quá phần lớn quá mức khoa trương, chính thức hiểu rõ linh hồ cũng không có mấy người.
51 Một con chim trắng như tuyết nhỏ vỗ cánh, ở trên trời xoay một hồi, sau đó bay về phía hai người, đã rơi vào trên vai Phong Lăng Hề. Vân Tư Vũ tò mò nhìn con chim nhỏ kia, nhìn một hồi cũng không nhận ra là chủng loại gì.
52
53 Như Vân Tư Vũ suy nghĩ, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn xác thực lập tức liền theo sau, bất quá trong thời gian ngắn lại không đuổi kịp Phong Lăng Hề.
* * *
Trong ngự thư phòng hoàng cung, một cái mặt không hề cảm xúc của nữ nhân đứng ở phía dưới, giọng nói không hề phập phòng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, chủ tử dặn dò, có tin tức quan hệ đến tất cả ám sát ngay lập tức sẽ truyền cho ngài.
54
55 Cảnh Duyệt bị Bạch Khung hoài nghi việc công trả thù riêng, đang thong thả ung dung liên lạc không biết người ở chỗ nào, tuyệt đối hắn đã đến kinh thành cùng Nhàn vương điện hạ.
56
57 Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân, Vân Tư Vũ đã đánh tới phía cô. Đưa tay tiếp nhận yêu thương nhung nhớ của tiểu mèo hoang, thấy dáng vẻ của hắn rõ ràng có chút hưng phấn.
58
59 Sau khi bãi triều, nữ hoàng bệ hạ vừa đi thì những đại thần khác liền giống như sau lưng có quỷ đuổi theo, bụm mặt liền chạy ra ngoài cung. Sau đó ngoài cung liền xuất hiện cảnh tượng một đám đại thần quay qua mắng quát về phía người khiêng kiệu.
60