41 - Yui à…Tầm nhìn thấy của Yui giờ chỉ là một hình Oval nhọn hai đầu, nhưng thực mờ nhạt, và nhoè nữa… Nhưng mỗi lúc, hình ảnh ấy mội một rõ lên, nhưng cho đến lúc cô kịp nhận ra những người ở trước mặt mình, thì hình ảnh hãy còn nhạt nhoà lắm.
42 - Cô Satake. . . bảo cậu Hanagato không dậy được nữa là sao ạ? – Chị y tá thực sự rất ngạc nhiên. Nhưng chị nhanh chóng bác bỏ lời nói của Yui bằng một cái vẫy tay.
43 Yui nhẹ nhàng bước chân xuống bậc thềm, xỏ hai bàn chân thon trắng như búp bê vào đôi dày vải màu đỏ mang cùng màu với chiếc nơ bướm trên đầu cô. Hai bàn tay cô nắm chặt lấy quai cặp, cô nhẹ nhàng xoay người lại, ngước đầu lên nhìn ba mẹ:- Con chào ba! Con chào mẹ! Con đi học ạ! – Giọng cô lảnh lót.
44 - Tiểu thư Yui! Trời ơi! Sao cô lại trở nên như thế này? – Thư ký Toyama hoảng hốt, ân cần hỏi. Cô nhìn Yui với một thái độ ngạc nhiên và lo lắng. Đầu tóc Yui xù lên, những sợi tóc bay ra khỏi khuôn tóc.
45 - Chủ tịch có biết lúc nãy con gái tôi đến đây không? – Bác sĩ Kahara lên tiếng hỏi. - Biết. Ta có biết. Đứa con gái nhỏ của bác sĩ là bạn Yui nhà tôi, hồi nãy tôi thấy nó chạy ào vào phòng bệnh.
46 Yui mắt nhắm mắt mở, buồn bã và vô hồn. Lại nữa rồi, cuộc sống của cô lại bị đảo lộn. Mọi thứ rối tinh rối mù lên. Cô ngồi yên lặng, bà Kaemi biết nên cũng giữ ý, chẳng nói gì thêm.
47 - Hazz! – Mika thở dài. Haru để ý vậy bèn tò mò quay xuống hưởng chuyện. - Sao? Thở dài vì hôm nay Yui không đi học hả? – Cô cười. - Cười gì? – Mika tỏ ra khá là khó chịu.
48 “Cốc cốc cốc!!” – Tiếng gõ cửa phòng y tế nơi Haru đang nằm nghỉ vang lên. Cô khẽ giơ tay chùi nước mắt, nhưng không được, nước mắt vẫn lưu dấu vết trên má cô.
49 - Cho em… lý do? – Giọng trầm hẳn xuống, Haru cúi gằm mặt. Ngắt vài nhịp thở, anh trả lời:- Bởi… anh là người hiểu rõ em nhất! Anh biết rõ em là con người như thế nào.
50 - Miễn phí thì anh húp cháo à? - Kuro la lên. - Em có biết làm gia sư cho em anh đã phải thiệt một khoản thời gian tự học như thế nào không?Haru vẫn chau mày khó chịu:- Nhưng cũng không đến mức phải vòi tiền của em chứ?- Không biết.
51 - Ui da! Đau quá, Haruka! - Kuro ôm đầu, nhắm tịt mắt rên. - Anh tưởng em không biết là anh đang vờ khóc để được em ôm hả? - Haru chau mày, lườm anh, hai tay khoanh lại vào nhau.
52 - Toudo-kun này! - Saori chống cằm, dịu dàng gọi tên Mika đang thẫn thờ dựa người vào ghế tựa, nhẹ nhàng xen lẫn ngập ngừng hỏi. - Em thấy Manabu-san như thế nào?Nghe thấy tên họ Akito, Mika giật mình.
53 Cô cảm thấy ấm ức và khó chịu. Lý do? Chẳng biết nữa! Hình như là vì Akito. Cô khó chịu vì anh ta được quá nhiều người bao vây sao? Cũng đúng, gương mặt đó cũng phải thuộc top mĩ nam Nhật Bản, làm gì có chuyện không thu hút được nhiều người chứ? Nhưng có thiết là phải yêu sâu đậm thế không?- Hứ! Ưng yêu thì cứ đi mà yêu! Ai cần xin ý kiến rồi van nài cô rút lui chứ? Đây với đó có quan hệ gì đâu? - Mika mặt mày cau có khó chịu, lẩm bẩm một mình.
54 Mika cười dương dương tự đắc. Đúng vậy, dĩ nhiên, cô đã có cái lý do chính đáng để ngăn cản tất cả các cô gái đang có ý định đến gần anh. Cô vẫn mỉm cười thầm nghĩ:"Đúng! Mình sẽ không để ai có cơ hội chạm tới Manabu! Chắc chắn thế! Chắc chắn.
55 Ngay khi tiếng loa vừa dứt, đã có vài tiếng kêu hoảng hốt khó chịu cùng một số tiếng cười khúc khích khoái chí vang lên. Hình như đã có khoảng hai, ba người bị loại, trong phút sơ sảy mất cảnh giác.
56 - Đứng im! – Mika dứt khoát dí mạnh khẩu súng vào lưng Akito, mặt mày nghiêm nghị. - A… ai? – Akito lắp bắp, nhưng cũng không dám động đậy gì, chỉ mập mờ khi nghe giọng của một cô gái.
57 "Bây giờ là hai mươi ba giờ ba mươi phút. Thí sinh đội đỏ năm mươi hai người còn sống. Thí sinh đội xanh bốn mươi chín người. Trò chơi tiếp tục diễn ra.
58 - Thế ra, bây giờ cậu và anh Manabu đang quen nhau đúng không? - Haru một tay chống cằm, tay kia xoay xoay chiếc bút. - Sốc thật! Không ngờ Toudo Mika, cô nàng băng giá nhất trong bộ ba lại tìm được bạn trai trước.
59 - Shukasa! - Yui giật mình, ngồi trên giường, người dựa vào gối, quay lại nhìn anh, mặt ngơ ngác. - Sao anh vào được đây? Hệ thống an ninh nhà em rất chắc chắn, không có lịch hẹn hay người trong nhà ra đón thì đâu vào được?- Yucchi à, em đừng đùa chứ? Em coi anh là ai vậy? - Shukasa xua tay, cười khì.
60 "Cốc cốc cốc!"- Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc vui của đám bạn. Yui nghiêm giọng:- Vâng?Cánh cửa bật mở. Ngoài kia, một bà già khoảng sáu mươi xuân đang mặc một bộ váy dài màu tối, mắt đeo một cặp kính, tay chống người trên chiếc gậy.