41 Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm rùng mình, thân hình mảnh khảnh đứng bất động, không giải thích, chỉ là ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Thiên Tuyết tái nhợt suy yếu, hy vọng tìm ra điểm gian trá.
42 Trong lúc đó, tại An Liễu lâu, Tình nhi bưng khay vào trong phòng. Đang nằm trên giường là một nữ tử xinh đẹp quyến rũ, nàng ta thấy Tình nhi đi vào, khoác thêm một cái áo bên ngoài, vẫy vẫy tay, Tình nhi hiểu ý vội vàng bước tới, đem khay thức ăn đặt lên trên bàn, lập túc hầu hạ.
43 Tại sao có thể như vậy? Cúi đầu, mới vừa rồi chính mình chạm vào cái bát kia, nàng ngửi thử, sắc mặt đột biến, đôi mắt đẹp mị chặt, nâng bát lên thấy có một vầng sáng bập bềnh trên mặt bát, có mùi lạ! Tâm chợt căng thẳng, phảng phất như bị dội cả thùng nước lạnh, từ tận đầu ngón tay nàng vào trong tận tâm can, sợ hãi run rẩy như thủy triều đột nhiên dâng lên, ăn mòn dần dần sự kiên cường của nàng.
44 Ánh mắt Duẫn Mặc Băng như đuốc, nhìn ánh mắt, thần thái đó, ngữ điệu đó, quả thực chính là Minh Nguyệt, vốn là bắt chước, hay nguyên bản là như vậy? Hoài nghi trong mắt càng đậm, hắn có thể kết luận, phụ nữ này sẽ làm Khinh Vân Nhiễm bị thương tổn lớn hơn nữa.
45 Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nheo mắt lại, đột nhiên giận dữ nói: -Mặc Băng, ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiên Tuyết sắp chết rồi mà ngươi còn nói hoang đường như thế à? Ngươi có dụng ý gì?Duẫn Mặc Băng khẽ nhíu mày, quay đầu lại cười, thản nhiên nói:-Thần Hiên, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là nói ra một trường hợp khác.
46 Nửa đêm, một thân ảnh nữ tử nhỏ nhắn từ một nơi mật thất đi ra, trong tay cầm một túi nhỏ, mở túi ra, dưới ánh trăng có vô số những con rắn độc từ đó bò ra tán loạn trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng phản xạ lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.
47 Đôi mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ phức tạp, ánh mắt Duẫn Mặc Băng trong suốt, nói tiếp: -Thần Hiên, ngươi không tin ta sao? Chỉ nói có mấy câu thôi mà.
48 Minh Nguyệt lâu, trong phòng thanh nhã u tịnh, lò hương tỏa ra hương thơm ngát, khói bốc lên không trung nhè nhẹ lượn lờ, chậm rãi biến mất. Tô Thiên Tuyết suy yếu nằm ở trên giường, đôi mắt to như có nước, vừa khiếp sợ lại vừa ủy khuất, hai tay nắm chặt, đau đớn thương tiếc nhìn Tiêu Thần Hiên, ôn nhu hỏi:-Hiên, chuyện chàng nói là thật sao?Vẻ mặt Tiêu Thần Hiên nghiêm trọng, khóe môi cứng đờ, nói:-Thiên Tuyết, chuyện này còn phải điều tra thêm, sau đó ta sẽ để nàng chất vấn Hạnh nhi, nếu như việc này không liên quan đến nàng, ta nhất định không để nàng phải chịu oan khuất.
49 Thân hình Khinh Vân Nhiễm run lên, vô thức lùi về phía sau, ánh mắt Duẫn Mặc Băng nhìn nàng trấn định, xoay người đứng trước nàng, ánh mắt vô cùng tự nhiên kêu lên: -Thần Hiên, Tô cô nương, các người đến rồi à?!Trông Tiêu Thần Hiên rất giống người chồng bắt được đôi gian phu dâm phụ ngay tại giường, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên xanh mét, trên trán nổi rõ gân xanh giận dữ, ánh mắt lạnh lùng, hung thần ác sát trừng mắt nhìn bọn họ, như hận không thể xông lên, kéo giật người phụ nữ sau lưng Duẫn Mặc Băng ra, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi:-Ta hỏi các ngươi lúc nãy vừa làm chuyện gì?Tô Thiên Tuyết đứng bên cạnh hắn, nhìn ánh mắt Tiêu Thần Hiên ghen tuông ngập trời, trong lòng cứng lại, hắn để ý Khinh Vân Nhiễm đến vậy?!Mới vừa rồi nàng ta ở trong phòng cố tình kéo dài thời gian lâu như vậy chính vì muốn cho Khinh Vân Nhiễm và cmb có chút thời gian ở chung, nàng ta nhìn ra được Duẫn Mặc Băng có tình cảm với Khinh Vân Nhiễm nhưng lại che giấu, nếu muốn Hiên sinh ra hiểu lầm thì vô cùng dễ dàng, muốn giữ nam nhân của mình thật chặt, trong lòng có khúc mắc, hoài nghi, vĩnh viễn không có chừng mực, nàng ta không làm sai nhưng tại sao khi thấy bộ dáng hắn như thế này, trái tim lại đau đớn đến vậy?Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng chợt thẹn thùng, thản nhiên nói:-Sắp đến sinh nhật chị dâu rồi, ta tặng cho nàng một đôi khuyên tai biểu hiện tâm ý.
50 Duẫn Mặc Băng nhanh chóng bắt được con rắn màu vàng kim, cẩn thận xem xét, con rắn nhỏ này dài hai thước, so với ngón tay cái của hắn thì to hơn một chút, toàn thân ánh vàng kim, sắc màu không hề hỗn tạp, đầu rắn hình tam giác, lúc này nó đang phun ra khí màu hồng tím, chuẩn bị tấn công người đang uy hiếp tính mạng nó.
51 Ở trong ngực hắn khiến Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, tức giận đến mức cả người run rẩy, hơi thở cực nóng phả trên cổ nàng, nhưng lại giống như khí lạnh mùa đông, tàn phá tinh thần nàng, tay chân nàng ra sức giãy dụa, thanh âm nghiến răng nghiến lợi từ ngực hắn truyền ra: -Buông ta ra! Khốn kiếp!Tiêu Thần Hiên hơi thả lỏng nàng ra, bàn tay nâng cằm nàng lên, nhìn người dưới thân mình, tuy không chút son phấn giấu đi dung nhan thoát tục, càng lộ vẻ ngoài hồn nhiên nghiêng thành.
52 Tiêu Thần Hiên cảm thấy dây thần kinh trong đầu như sắp đứt, ánh mắt nổi lên vũ bão cuồn cuộn tức giận, đây là sỉ nhục rất lớn vào lý trí của hắn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, phẫn nộ không kiềm chế được, giận dữ hét: -Ngươi là loại phụ nữ ai cũng có thể làm chồng, có tư cách gì nhục mạ Bổn Vương!Giọng nói của hắn lạnh lùng, phẫn nộ, không thể tưởng tượng được là hắn có thể tức giận đến vậy.
53 Ruột gan Tiêu Thần Hiên nổi lên hàn khí, phút chốc, nhanh như sét đánh ôm Khinh Vân Nhiễm đi về phía giường, thô lỗ ném nàng lên trên giường, dùng chăn mỏng đắp kín người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, lạnh giọng nói: -Lần này là ngươi may mắn, lần sau đừng nghĩ Bổn Vương bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy!Nói xong trừng phạt bằng cách hôn lên môi nàng, như muốn nuốt nàng vào trong bụng, Khinh Vân Nhiễm kinh sợ trừng mắt nhìn hắn, miệng không phát ra nổi tiếng nức nở, vô vọng giãy dụa, lửa giận khuất nhục từ đáy mắt làm cho lòng nàng bị thiêu đốt đau đớn không dứt.
54 Tô Thiên Tuyết lấy tay lau khóe môi, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh, không che giấu được mừng rỡ cùng sự đắc ý trong mắt. Mà phản ứng của những người khác thì không giống nhau, đầu tiên là vẻ mặt của Tiêu Thần Hiên là ngẩn ra, trong mắt hiện lên tâm tình phức tạp.
55 Ban đêm, ngọn đèn dầu trong Nam Phong Uyển sáng trưng, lò hương tỏa ra mùi Long Tiên hương thơm mát, bầu không khí trong phòng lạnh lẽo. Hai ma ma, một vài nha hoàn đi ra đi vào phòng.
56 Duẫn Mặc Băng đang muốn nói tiếp thì đột nhiên bị Tiêu Thần Hiên đẩy ra một cách thô bạo, hắn lập tức xoay người mới tránh đầu đập vào thành giường, quay đầu lại phẫn nộ nhìn Tiêu Thần Hiên, chỉ cảm thấy hành động của hắn ta hết sức trẻ con, không khỏi nhíu chặt mày lại.
57 Tại Minh Nguyệt lâu. Tối hôm qua Tô Thiên Tuyết được chẩn đoán là đã mang thai, sáng sớm hôm nay đã có rất đông nữ tử trang phục màu mè, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nửa giả nửa thật đi vào trong lâu, trong tay các nha hoàn theo phía sau là những lễ vật lớn nhỏ.
58 Đêm tối, Khinh Vân Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng cây rập rờn, tựa hồ như nổi gió rồi, cái lạnh cuối thu đầu đông đã đến, nàng cất bước đi tới, mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh lẽo thổi tới làm nàng bị bất ngờ lạnh đến rùng mình.
59 Khinh Vân Nhiễm nằm ở trên giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái chăn, toàn thân run rẩy kịch liệt, da thịt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, đôi môi cánh hoa tái nhợt bị cắn nát, cảm giác đau đớn, thân dưới như bị xé rách, đau đớn khắc cốt ghi tâm, trong đầu nàng thấy ù ù, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt vô cùng tối, thiếu chút nữa thì chết ngất.
60 Khinh Vân Nhiễm đau đến lăn lộn, không nói nên lời, trong tâm đau tới thấu xương, như hồng thủy, mãnh thú tấn công nàng, đau đớn mãnh liệt, thật sự không chịu nổi nữa rồi! Hét thảm một tiếng, nàng gục đầu xuống, không cử động nữa!Tiêu Thần Hiên lay lay thể không hề cư động của nàng rất mạnh:-KHINH VÂN NHIỄM!Biết rõ Khinh Vân Nhiễm khí sắp tuyệt, Trương ma ma kinh hãi thất thanh hét to:-Vương gia, mau ấn huyệt nhân trung của Vương phi, nếu chậm sẽ không kịp nữa…Thần kinh hắn đau nhức như bị lăng trì, tế bào toàn thân la hét sợ hãi, ngón tay tàn nhẫn ấn thật mạnh vào huyệt nhân trung của nàng, tiếng nói vô cùng thê lương:-Khinh Vân Nhiễm, không cho chết! Tỉnh lại, có nghe hay không!? Tỉnh lại cho ta…Khinh Vân Nhiễm khó khăn mở mắt ra, toàn thân không có chút khí lực, khuôn mặt Tiêu Thần Hiên run run, trong mắt không giấu được kinh hỷ, mà đáy mắt Khinh Vân Nhiễm hận ý không hề giảm, khí tức mong manh, nói:-Không chứng kiến ngươi bị báo ứng, ta sẽ không chết!Nghe vậy, cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, đôi mắt đen nhìn Khinh Vân Nhiễm đầy khiếp sợ, lúc này Trương ma ma đột nhiên kêu lên:-Vương phi, mau dùng sức, đứa trẻ sắp ra rồi…Bụng Khinh Vân Nhiễm co lại, chỉ cảm thấy có một vật trôi ra ngoài, ma ma lấy ra một khối màu đỏ, bắt một nha hoàn cầm một cái chậu lại đây, nha hoàn đi tới nhìn thấy khối thịt màu đỏ đó sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu không có phản ứng.