121 Khinh Vân Nhiễm thở dốc không ngừng, ngực vì tức giận mà trở nên phập phồng, liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, lạnh lùng nói:-Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, ta là tứ tiểu thư Lam phủ, không có quan hệ gì với ngươi, thả tay ra!Đôi mắt nàng chú ý, bốn phía toàn là ngự tiền thị vệ, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, bọn họ nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Thần Hiên đầy cảnh giác, tùy thời cơ hành động.
122 Gió lạnh từ tứ phía quất mạnh vào vách đá, một nam nhân tuyệt vọng lấy ra từ trong người một túi hương run rẩy đưa túi hương ấy vào gần môi mình, mùi hương thơm ngát quanh quẩn trong không khí, từng chút, từng chút một xâm nhập vào trái tim hắn.
123 Khinh Vân Nhiễm bưng khay trà vào thư phòng, trong phòng không có ánh nến, trên vách tường có gắn một viên dạ minh châu rất lớn, soi sáng căn phòng như ánh sáng ban ngày.
124 Tới địa điểm hẹn, tứ đại thị vệ cảnh giác quan sát khắp bốn phía. Lòng Khinh Vân Nhiễm vô cùng khẩn trương, nàng đưa thị vệ tới đây cũng chỉ phòng bất trắc, thật ra nàng không nghĩ Minh Nguyệt có bất cứ lý do gì để hại nàng.
125 Phủ Thái tử, Đông Thính các. Đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, một nữ tử dung mạo thanh lệ giận dữ vọt nhanh vào, tức giận quát:-Thượng Quan Trịnh!Nam tử tuấn mỹ đang được tỳ nữ hầu hạ thay quần áo hơi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử, bực mình nhăn mặt cau mày, lạnh giọng hỏi:-Thái tử phi đại giá quang lâm là có chuyện gì?Con mắt Lăng Nhược Hạ lạnh lẽo, lớn tiếng nói:-Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta!Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy của Thượng Quan Trịnh u ám, sóng mắt chuyển động, khẽ phất tay áo, tất cả các tỳ nữ trong phòng khom người lui ra, rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người là Thượng Quan Trịnh và Lăng Nhược Hạ.
126 Hắn nhìn nàng thật sâu, đôi mắt đen thâm sâu mang theo mê ly hỗn loạn, thần trí nửa tỉnh nửa mê, tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên:-Nàng không đi sao?Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, bất đắc dĩ bị hắn nắm chặt.
127 Hành Vân nhíu chặt mày, la lớn:-Thượng Quan Trịnh, mau thả nàng ra!Thượng Quan Trịnh lạnh lùng hừ một tiếng:-Vất vả lắm ngươi mới tới được đây, ta muốn có một cơ hội để đọ sức với ngươi, Thượng Quan Nguyệt, muốn cứu nữ nhân của ngươi về, vậy hãy thắng Thái tử đây đã!Sắc mặt Hành Vân lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi:-Thượng Quan Trịnh, nếu ta thắng, ngươi lập tức thả nàng ngay!Trên mặt Thượng Quan Trịnh lộ ra nụ cười khinh miệt, hừ lạnh một tiếng, nói:-Thượng Quan Nguyệt, ngươi to mồm vừa thôi, chưa rõ thắng bại, mau tiếp chiêu!Hai người nói chuyện với nhau nhưng cảnh đao kiếm va chạm vẫn không dừng, không khí lạnh đi vài phần, nồng nặc mùi máu tanh.
128 Cả người Thượng Quan Nguyệt ngây ngẩn, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Thần Hiên chằm chằm, giọng nói lạnh lùng:-Tiêu Thần Hiên, chuyện của ta không khiến ngươi nhúng tay vào!Đúng lúc này một mũi tên bắn từ xa về phía Tô Thiên Tuyết, trúng thẳng vào bụng ả, vì lúc trước Tô Thiên Tuyết dùng Khinh Vân Nhiễm làm lá chắn nên người khác không thể làm ả tổn thương.