121 Lư Tỉnh Trần thực ra chỉ là bị chấn động não, không còn thương tích nào khác. Nhưng mấy ngày nay vẫn còn có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ, trước sau khó có thể quay về vai trò hiện tại.
122 Vợ chồng Lư Anh Thành cực kỳ vui mừng mà đón con trai về nhà, còn muốn tổ chức một bữa tiệc trong gia đình để chúc mừng một chút.
Lư Tỉnh Trần nói:
“Mẹ, bác sĩ nói An Sâm qua vài ngày nữa cũng có thể xuất viện, nhưng vết thương của cậu ấy còn chưa hoàn toàn lành lại, cha mẹ lại đều ở nước ngoài, ở một mình cũng bất tiện.
123 Lư Tỉnh Trần và Trình Thiếu Hoa, Tạ Thiệu Minh, Kiều Chính Kỳ đều là bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gia thế cũng tương xứng, tình tình hợp nhau —— Đều là công tử bột giống nhau!
Nhưng Lư Tỉnh Trần hiện tại đã tiến lên con đường cải tà quy chính, nhìn mấy người anh em này liền cảm thấy có chút không thích ứng được.
124 Lư Tỉnh Trần không nhanh không chậm nói:
“Anh không sợ, nhưng người bên cạnh anh thì chưa chắc. Anh Chương, không có thù sâu hận bể thì không cần phải kiếm người gây sự như thế.
125 Lư Tỉnh Thế đưa Trình Thiếu Hoa về nhà ở cao cấp của cậu ta ở khu phố trung tâm.
Khi Lư Tỉnh Trần và Kiều Chính Kỳ kéo cậu ta xuống xe thì, cậu ta đã ngủ giống như một đứa trẻ, gương mặt bình thường tuấn mỹ đầy tà khí hiện lên vài phần vô tội.
126 Nhìn An Sâm một thân tây trang gọn gàng vừa vặn xuất hiện trong phòng làm việc, Lư Tỉnh Trần nhíu mày:
“Sao cậu đã đến rồi? Thân thể cậu còn chưa tốt, bác sĩ đã nói còn phải điều dưỡng nửa năm nữa.
127 Lư Tỉnh Trần mỉm cười:
“Mẹ, con cũng không phải trẻ con nữa. Ý của mẹ con hiểu rõ. Nhưng mà…”
Anh nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Trình Quảng Lâm cười nói:
“Nhưng mà con cũng chưa hiểu rõ ràng lắm tâm tư của mình, đúng không?”
Hiểu con không ai bằng mẹ.
128 “ ‘Chúng em’? Em nói với An Sâm?”
“Vâng. ”
“Nếu An Sâm cũng muốn dự tiệc, sắp xếp cho cậu ấy một cô gái đi. ”
Lư Tỉnh Trần dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không vui.
129 Trên đường đi ngồi ở trong xe, hai người đều vô cùng im lặng.
Lư Tỉnh Trần lấy từ trong tủ rượu nhỏ ra một chai rượu vang, vừa định uống một ly, mu bàn tay đã bị đè lại.
130 Trình Thiếu Hoa không phản ứng kịp:
“Đàn ông cái gì?”
Kiều Chính Kỳ nói:
“Ý của tôi là, liệu có phải là đàn ông mà trước đây cậu chơi đùa không? Cậu không phải là không kỵ nam nữ sao?”
“Nhưng đàn ông thì có liên quan gì đến con cái?”
Đại não của Trình Thiếu Hoa hiện tại phản ứng chậm chạp, có chút ngây người.
131 Lư Tỉnh Trần ngạc nhiên, toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
An Sâm tựa lên người Lư Tỉnh Trần, đầu lưỡi khéo léo nhân cơ hội chui vào trong khoang miệng, khiêu khích cảm xúc của anh.
132 Toàn thân Lư Tỉnh Trần cứng đời, động tác chậm chạp từ từ xoay người lại, khóe mắt co rút, cứng ngắc nói:
“Anh, chào buổi sáng. ”
Lư Tỉnh Thế đang chuẩn bị đi ra ngoài luyện thần, ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy em trai nhà mình chỉ mặc một cái quần lót ôm một đống quần áo đứng trước cửa phòng An Sâm phơi toàn thân ra, trên người còn có rất nhiều vết tích vừa nhìn đã hiểu rõ.
133 Mấy ngày nay An Sâm vẫn không cho anh sắc mặt hòa nhã, hơn nữa bắt đầu tránh anh. Buổi trưa An Sâm đi tìm cậu dùng bữa, lại nghe nói cậu đã tan tầm. Chờ tan tầm quay lại nhà họ Lư, lại nghe nói An Sâm đã ra ngoài.
134 Hai người chấn động toàn thân.
Lư Tỉnh Trần quay đầu lại, thấy An Sâm lẳng lặng đứng ở trên con đường nhỏ dẫn vào vườn sau, hai tay nắm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai tay anh đang khoác lên vai Dương Tĩnh An, nói:
“Hai người đang làm gì ở đây?”
Lư Tỉnh Trần buông tay ra, có chút mất tự nhiên, giống như là xấu hổ vì bị bắt gian, kích động vừa rồi không hiểu sao cũng giảm bớt rất nhiều.
135 An Sâm quan tâm sẽ bị loạn, sợ đến mức nhanh chóng buông tay ra:
“Tôi ấn làm anh bị thương à?”
Lư Tỉnh Trần hai mắt đẫm nước quay đầu lại (nước mắt là thật sự đau đến ứa ra):
“Lực tay của cậu cũng quá lớn, là muốn khiến tôi thương càng thêm thương à?”
“Anh không hiểu, không dùng sức sẽ không có hiệu quả.
136 An Sâm chấn động toàn thân, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào anh.
Lư Tỉnh Trần buông bàn tay đang áp chế cậu ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu:
“Là em, đúng không? Thương Hải, anh vẫn luôn chờ em.
137 Buổi tối hôm đó, An Sâm sau khi xuất viện thì ngay buổi chiều đã đến nhà họ Lư ở, lúc Lư Tỉnh Trần nói ra hai chữ ‘Thương Hải’, tâm thần An Sâm đã bị rung động rất lớn.
138 Chuyện của Lư Tỉnh Trần và An Sâm đã định rồi, liền khẩn cấp báo cáo cho người thân.
Trình Quảng Lâm và Lư Tỉnh Thế đã sớm biết trong lòng, Lư Anh Thành bởi vì trước đó đã được Trình Quảng Lâm ‘tiêm dự phòng’, vì vậy khi nghe đến tin tức này cũng không quá giật mình, không nói gì cả nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
139 Hôn lễ của An Sâm và Lư Tỉnh Trần được tổ chức rất long trọng. Tuy rằng không thể so với đại tiệc cả nước như kiếp trước, mở to ba ngày ba đêm, nhưng cũng được gần như toàn bộ giới thượng lưu chúc mừng, mở tiệc một ngày một đêm.
140 “An Sâm, chờ anh một chút!”
Lư Tỉnh Trần ở phía sau vừa gọi vừa đuổi theo, mơ hồ nhìn thấy quần áo thường phục màu vàng nhạt của An Sâm ở phía trước, nhưng bất kể anh đi hay chạy nhanh thế nào, cũng không đuổi kịp bóng dáng của An Sâm.