21 Vũ Hợp năm thứ tám, vào năm thứ ba Tiêu Thương Hải bị Nô Mã Vương bắt làm tù binh, quân đội của Đại Thịnh cuối cùng cũng đánh đến Vương đình của người Hồ.
22 Khi Dương Tĩnh xông vào lều lớn thì, Nô Mã Vương đã bị Tiêu Thương Hải đâm chết.
Hai năm này Tiêu Thương Hải vẫn bị giam lỏng trong đại trướng. Bất quá tuy rằng A Kỳ Diệp được nuôi nấng ở nơi của y, Nô Mã Vương bình thường vẫn đến thăm, nhưng lại không có hứng thú gì với y.
23 Khi Dương Tĩnh xông vào lều lớn thì, Nô Mã Vương đã bị Tiêu Thương Hải đâm chết.
Hai năm này Tiêu Thương Hải vẫn bị giam lỏng trong đại trướng. Bất quá tuy rằng A Kỳ Diệp được nuôi nấng ở nơi của y, Nô Mã Vương bình thường vẫn đến thăm, nhưng lại không có hứng thú gì với y.
24 Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi.
Tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi.
Yêu si mê người đoạn tuyệt, tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt….
25 Triều Đại Thịnh Vũ Hợp năm thứ năm, Thịnh Huy đế ngự giá thân chinh, đại chiến với người Hồ bên bờ Trường Giang, nhưng lại bại trong chiến dịch Cao Mật Sơn.
26 Dương Tĩnh hiểu rõ trong lòng. Tiêu Thương Hải không ở đây, Dương Quang Vinh là Hoàng Trưởng tử, nên do phi tử có thân phận cùng địa vị cao nhất trong cung tạm thời nuôi nấng.
27 Dương Tĩnh sau khi hồi cung vừa tích cực phối hợp với trị liệu của thái y, điều dưỡng thương thế, vừa triệu Thừa tướng Úy Liêu cùng Đại Tướng quân Trình Hữu Kim, Hạ Thủ Quốc đến, thảo luận làm sao để cứu Tiêu Thương Hải về, đánh cho người Hồ một đòn đau.
28 Đời trước sau khi Thịnh Huy đế quay về kinh mới tỉnh lại. Chuyện của Tiêu Uyển Nương cùng Hoàng Trưởng tử đã thành bụi bặm rơi xuống. Hơn nữa lúc đó tâm tình của hắn nôn nóng, cũng không có tâm tư đi quản mấy chuyện của hậu cung, ngày ngày tính tình đều nóng giận, không thể an tâm dưỡng thương.
29 Trương Thái hậu biết việc Tiêu Thương Hải chịu nhục, vốn muốn nhân cơ hội làm khó dễ. Trong mấy tên ngôn quan thượng tấu trên triều kia, cũng có mưu kế của bà.
30 Sắc mặt y rất tái nhợt, nhưng chiếc cằm xinh đẹp vốn gầy nhọn lại có hơn một độ cong êm dịu.
Con ngươi của y đen như vậy, trầm như vậy, mang một chút chờ mong, rồi lại có bất an cùng lo lắng nồng đậm.
31 Trương Lữ không nghĩ tới Hoàng thượng lại cẩn thận săn sóc tỉ mỉ như vậy, vội nói:
“Là xe ngựa của Vương hậu của Nô Mã Vương, thần đã trải thảm rất dày ở bên trong, còn sai người gia cố thêm bánh xe và trục xe.
32 Mạc Tá thị thì thào nhẩm lại hai lần:
“Tử Quy, Tử Quy. Hoàng Tử Quy…”
Vẻ mặt hắn nghiêm lại, cung kính dập đầu ba cái với Hoàng thượng, có chút nghẹn ngào nói:
“Thần Hoàng Tử Quy, tạ ơn Hoàng thượng ban tên.
33 Dương Tĩnh chần chừ một chút, chậm rãi nói:
“Vinh nhi ở trong cung Thái hậu. ”
Hắn cảm giác được rõ ràng người trong lòng run lên, tiếp tục nói:
“Ta phong Uyển Nương làm Quý nhân, thay ngươi nuôi nấng Hoàng Trưởng tử, ở trong cung của Thái hậu.
34 Đêm này hai người ngủ rất được, ngày hôm sau liền tiếp tục khởi hành chạy về Đại Thịnh.
Qua mười ngày như vậy nữa, đại quân cuối cùng cũng thuận lợi về tới bờ sông Trường Giang.
35 “Hừ…”
“Điện hạ, xin ngài gắng sức… Gắng sức a!”
Hoàng Tử Quy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đã qua thời gian hai ngày, thế nhưng Hoàng hậu chỉ rên rỉ, vẫn không dùng được khí lực.
36 Y có thể cảm giác được sự chần chừ của Hoàng Tử Quy.
Người hành nghề y tâm lương thiện. Bản tính của Hoàng Tử Quy trung hậu, chỉ sợ không làm được việc khiến hài tử này không giữ được.
37 Hai tay của Hoàng Tử Quy đặt trên bụng của Tiêu Thương Hải, cố gắng xoa bóp giúp y. Mỗi lần một lần ấn xuống, Tiêu Thương Hải liền bật ra một tiếng gầm nhẹ thê lương.
38 “Ngươi…”
Dương Tĩnh sớm biết rằng y không muốn hài tử này, lại không ngờ y có thể nhẫn tâm tuyệt tình như thế.
Tiêu Thương Hải lạnh lùng nói:
“Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không hận hài tử này! Nó là do Nô Mã Vương ép buộc ta sinh hạ, là sỉ nhục của ta! Ta sẽ không nhận nó, cũng không muốn nhìn thấy nó! Ngươi nhanh chóng đưa nó đi đi, sau này chúng ta đều bớt lo!”
Dương Tĩnh nhìn y thật sâu:
“Ngươi nói đều là lời thật lòng? Đưa Kiện nhi đi, ngươi thực sự sẽ không nhớ đến nó? Suốt đời cũng sẽ không nhớ thương nó?”
Tiêu Thương Hải hơi run lên, quật cường nghiêng đi, thấp giọng nói:
“Không phải sao? Nếu nó không được sinh ra, trái lại còn là một chuyện may mắn.
39 Ngự giá vừa đến biên thành, một tin tức tốt liền truyền đến.
Sau khi Dương Tĩnh nhận được quân báo, không khỏi cười ha ha:
“Hạ Thủ Quốc này, cũng có chút may mắn đấy!”
Thì ra Hạ Thủ Quốc quả nhiên lạc đường trên thảo nguyên, lòng vòng hơn một tháng, chớp mắt diệt sạch mấy bộ tộc người Hồ, nhưng không có gặp được đại quân.
40 Ngày thứ hai, đại quân khởi hành quay về kinh. Tám ngày sau về đến Lạc Kinh.
Toàn quốc ăn mừng. Thắng lợi to lớn như vậy, khiến cho uy tín của Thịnh Huy đế đạt đến một tầng cao mới trong lòng mọi người.