21 Minh Hi thường xuyên đem tin tức nhét vào trong màn thầu, chỉ là việc tranh chấp ngai vàng, vài vị hoàng tử củng đại thần nào đó ngã ngựa mà thôi. Theo lý thuyết, trưởng hoàng tử bị quyển cấm, còn nói thái tử bị yểm chú, bọn ta cũng nên được thả ra.
22 Vài năm nay ta chăm chỉ làm việc, ta vốn không am hiểu làm công vụ cũng như việc đồng án vốn tưởng được nhận chức vụ gì bên ngoài nhưng thái tử không biết vì cái gì lại ngăn cản ta lên chức cùng làm việc bên ngoài.
23 Ngày hôm sau, hắn đã bớt sốt, ăn qua điểm tâm, nằm ở trên giường thường thường lén nhìn ta. Ta buông công việc trong tay, đi đến bên giường, “Làm sao vậy?”.
24 Nghe được đồng nghiệp ta có chút thương thế đã khỏi hẳn, ta cũng không tiếp tục giả bộ bệnh nữa. Biết có vài người không nặng lắm nhưng do trị liệu không đúng lúc, cùng với hoàn cảnh sinh hoạt ác liệt trong đại lao, đi đứng không được bình thường.
25 Đến nới Thập tam A ca báo danh, khác với các hoàng tử khác đều là bối lặc, bối tử chỉ có hắn không có tước phong nên vẫn là Thập tam A ca.
Hắn cười khổ nói: “Mộc Thái, ngươi cũng bị sung quân sao?”
Ta không nói gì đáp lại.
26 Đem đồ Mã Pháp đưa ta cho Minh Hi, về phần cái gì không đưa Nhan Trát Thị, bởi vì qua tay nàng không khỏi làm cho người trong phủ để ý. Ta hi vọng nàng đem tinh lực đặt ở việc chăm sóc Mã Pháp cùng bốn hài tử.
27 Mã Pháp đem ta ngăn ở bên ngoài, một mình cùng Minh Hi nói chuyện, ta tùy tiện cầm sách dạy đánh cờ. Cũng không phải không lo lắng nhưng hai người nói chuyện ở trong khiến ta thực yên tâm.
28 Không có thái tử bảo hộ, mấy nhà bên ngoài của ta đều bán, âm thầm đổi thành ruộng đất, Minh Hi khôn khéo như vậy đương nhiên không ăn mệt.
Ta thực lo lắng hắn chịu thiệt, hơi chú ý chút phát hiện hắn xử lý thật lão luyện, ta thực an tâm.
29 Nhanh chóng trở lại kinh thành, biết được tin bệnh tình Mã Pháp nguy kịch, lòng ta như lửa đốt, hướng Thập tam ca xin nghỉ sau đó chạy nhanh về nhà. Cố ý xem nhẹ sắc mặt của các thúc bá cùng hynh đệ, bởi vì người Mã Pháp thương nhất là ta, bọn họ hiển nhiên không hi vọng ta ở riêng cùng Mã Pháp – nguyên nhân vì tài sản.
30 Đảo mắt đã một năm ba tháng, tiên sinh dạy bọn nhỏ nói chúng tiến bộ rất lớn.
Ta cảm thấy thật cao hứng. Trong tộc, Lý tiên sinh thực nghiêm khắc lại cổ hủ ta cũng từng học qua, hơn nữa lại nhiều hài tử cùng học một chỗ nên không thể tùy theo tài năng mà dạy.
31 Mang theo nhi tử cùng Thụy An, còn có tiên sinh của bọn nhỏ, phó dịch, đoàn người cùng ngựa đi đến trang viên. Hai ngày sau liền an bài xong xuôi mọi thứ, bọn nhỏ so với ở nhà càng thêm tự tại, mỗi ngày đều thật cao hứng.
32 Minh Hi thật sự là một nhân tài. Nếu không có việc kia, nếu hắn nguyện ý nỗ lực phục vụ đất nước, tiền đồ so với ta nhất định tốt hơn. Ta có hắn hỗ trợ như được quý nhân tương trợ.
33 Thụy An mùa hè này bệnh một hồi, hắn thân mình luôn so với bọn Ngạch Đằng Y nhược hơn, sau khi tìm đại phu xem bệnh, ta ngồi bên giường nhìn hắn uống dược, chờ hắn nằm xuống, nói hắn hảo hảo dưỡng bệnh, đứng dậy tính toán rời đi.
34 Tháng tám, Hoàng Đế hạ thánh chỉ trách cứ Nhị bá, Ngũ thúc, nói bọn họ vàng đỏ nhọ lòng son, bất nhân bất hiếu…. . một người biếm quan, một người hàng chức.
35 Hiếu kì qua đi, ta tiếp tục làm đượng sai cho Thập tam gia.
Khang Hi năm thứ năm mươi lăm, Thập tam gia nhượng trưởng tử của ta đến Ung thân vương phủ làm việc.
36 Ta đang suy nghĩ, ta như thế nào lại rơi xuống bước đường này? Ta nguyên bản cùng bọn hắn giống nhau, thậm chí so với bọn hắn liền xuất thân cao hơn một chút, hiện tại lại bị bọn hắn đặt dưới thân giống như đám nữ nhân, luyến đồng để phát tiết.