21 -“Mợ nó, tên Sói ca đáng ghét kia, ngươi có cần phải hét giá cao như vậy không, từ huyết thống Cổ Việt hình xăm màu đỏ nâng lên hình xăm màu cam làm gì phải tới 20 vạn điểm giao dịch như vậy!” Trần Nguyên tức giận gào lên, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu trầm thấp nói.
22 -“Nhóc con à, ngươi cứ ngồi bẹp đó mà đọc sách như thế sao! Đã hơn một tháng ngươi không giao dịch với ta rồi đó…Hàng họ hoang sơ hết cả rồi. . . ” Giọng nói tràn ngập ai oán của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên.
23 -“Phốc…. bộp. . ” Thấy có người từ trên cây hạ xuống đất, một con Ngân Ma Lang với cơ thể to lớn hơn những con còn lại vươn chân ra, giơ giơ móng vuốt hướng về phía Trần Nguyên ngoắc ngoắc, giống như đang nói: “Đi đâu thế bấy bê, lại đây anh nói cái này nè.
24 Dưới áp lực cực lớn như vậy, huyết thống Cổ Việt trong cơ thể mãi chưa thấy có dấu hiệu gì đã có dấu hiệu thăng tiến, hình xăm đầu rồng màu đỏ đang dần dần chuyển sang màu cam, một luồng đấu khí hùng hậu nhất thời truyền vào khắp tứ chi bách hải, lực lượng của Viễn Cổ Thần Long tràn ngập trong cơ thể hắn.
25 -“Mợ nó chứ! Mém nữa là ta bỏ luôn cái mạng rồi đấy, mẹ mi Sói ca, chơi đểu nhau vừa phải thôi chứ!” Trần Nguyên bực mình chửi bới Sói ca, giọng nói chứa đầy bất mãn.
26 -“Cháu ngoan, ta nói ngươi nghe cái này, ngươi phải biết rằng chiến đấu là chiến đấu, cái gì cũng không cần quan tâm, cho dù có là đạo lí hay gì đi chăng nữa, cái cần quan tâm nhất là ba điểm sau “nhanh”, “chuẩn”, “độc”.
27 -“Thằng trẻ trâu kia!? Mày tuổi gì mà dám nhúng tay vào chuyện của Cuồng Lang bang bọn ta. ” Một tên to con có vẻ là thủ lĩnh hùng hổ lao lên, nước miếng nước mũi phun vèo vèo.
28 -“Mẹ nó chứ, sao mấy hôm nay chả thấy bóng dáng của đám trộm cướp nào thế nhỉ!?” Trần Nguyên vừa đi vừa nói. “Nắng thế này mà không có bóng mát nào để nghỉ chân cả, nhọ vãi chưởng.
29 -“Đúng là đôi khi đừng quá tin vào sách vở!” Trần Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào tất cả những gì trước mắt là thật.
30 -“Cuối cùng cũng về tới nhà…đúng là không đâu bằng chăn êm nệm ấm trong nhà. ” Trần Nguyên cơi bỏ hết tất cả vòng trọng lực rồi quần áo làm bằng hắc thiết xuống nhảy một phát lên cái giường trong tiểu viện, làm luôn một giấc ngủ say, tiếng ngáy phát ra đều đều……
Còn Trần Thiết Đường thì khác, sau khi đập cho Trần Nguyên một trận ở Lạng Sơn thành, tâm trạng của lão lúc này vô cùng vui vẻ sau khi đập Trần Nguyên xong lão đã đột phá lên Đấu Hoàng ba sao, chuyện này làm lão vô cùng vui mừng, mốt cứ lâu lâu đập Trần Nguyên một trận để đột phá cho nó dễ, suy nghĩ này theo lão đi sâu vào giấc ngủ.
31 Nhoáng lên một cái ba tháng gió thổi mây bay. Thời tiết chuyển từ mùa hạ sang mùa thu.
Gió mùa thu hiu quạnh, cây cối khô vàng, lá rụng bay lượn khắp trời, chim di trú bắt đầu bay về phương nam để tránh rét.
32 -“Nhóc con, ngươi đang suy nghĩ gì thế!? Nếu không muốn thì nói với lão già đó đi chung với ngươi cũng được mà!?” Sói ca thắc mắc hỏi Trần Nguyên.
-“Theo phân tích của ta cùng với những thông tin ngươi cung cấp, thì bây giờ tình hình của Nam Việt Đế Quốc không ổn như bề ngoài đâu! Quốc Hoa Đế Quốc đang nhăm nhe biên giới, bọn nó đất rộng người đông, quỷ kế đa đoan, với lại bây giờ.
33 Tối đến. . . . . màn đêm buông xuống. . . . .
Bữa cơm tối, đích thân Vũ Ngọc Hân đích thân xuống bếp trổ hết tài nghệ ra làm những món ăn sở trường nhất, đã từ lâu lắm rồi bà không tự tay nấu ăn, cả Trần Chiến cũng lấy bình rượu quý cho Hoàng Đế ban thưởng cất giữ nhiều năm không nỡ uống ra để ăn mừng cùng với cả nhà.
34 -“Uống rượu không nhóc. ” Nguyễn Tuấn Long quăng bầu rượu về phía Trần Nguyên.
-“Chơi luôn!” Trần Nguyên đưa tay đón lấy, mở nắp ra thì thấy rượu trong bầu có màu vàng óng, hương thơm từ đó đang không ngừng lan tỏa khắp không gian, hắn liền đưa lên miệng tu ừng ực.
35 Sau khi cơm no rượu say, Trần Nguyên mới quay sang Nguyễn Tuấn Long thắc mắc:
-“Hôm nay là ngày gì mà sao ban nãy đệ thấy đám ẻo lả kia tập trung đông thế!? Có gì đó đặc sắc sao huynh?”
-“Để ta nói ngươi nghe, cái tên đầu gỗ này suốt ngày chỉ có ôm cây kiếm đen xì kia chứ không để ý đến mấy chuyện khác đâu.
36 -“Một là cút, hai là chết!” Nguyễn Tuấn Long lạnh lùng vác thanh trọng kiếm lên vai.
-“Mà có chọn cái nào thì bọn mày cũng đừng mong còn mạng ra khỏi đây.
37 -“Chủ nhân. . . ta không muốn tự do, hiện tại ta muốn ở bên cạnh phục vụ người. . ” Bích Ngưng Tuyết có chút ngập ngừng nói ra, nàng cũng không thể tin nổi là nàng có thể từ chối sự tự do mà nàng đã ao ước từ lâu.
38 Chức vụ của Trần Nguyên rất nhanh đã được thông qua, hắn là tân binh của Bách Chiến quân đoàn, tiểu đội trưởng của đội một thuộc trung đoàn bảy, thủ hạ gồm… chín người…chính là chín người vừa rồi bị Trần Nguyên đánh nằm bẹp.
39 -“Buông vũ khí xuống đầu hàng thì sẽ được tha mạng. ” Trần Nguyên sờ sờ cái cằm không có râu của hắn thản nhiên nói ra.
-“Keng. . . keng. . keng. .
40 -
“Ừm. . . thôi được rồi. Hôm nay đến đây thôi, Trần Nguyên nghe chỉ. ” Lý Thiên vuốt râu, mỉm cười hòa ái, giọng nói có chút thỏa mãn nhìn Trần Nguyên.