41 Dung phi tươi cười cứng đờ, chúng đại thần hai mặt nhìn nhau.
“…… Hoàng Thượng, nô tì, nô tì không rõ…… ý tứ trong câu nói của Hoàng Thượng……” Nàng cúi thấp đầu, hai tay giao nhau liên tiếp phát run.
42 Hoàng Phủ Duật mấy ngày trước đã đáp ứng trước khi y sinh ra đứa nhỏ chỉ có mình y, hiện tại xảy ra chuyện Dung phi mang thai con hắn, y có khóc không? Nhất định sẽ thực thương tâm đi?
Y không phải cho rằng hắn phản bội lời hứa giữa bọn họ?
Mặc dù chuyện của Hoàng Phủ Duật cùng Dung phi là chuyện trước khi nói ra hứa hẹn, nhưng…… Kỳ thật là giống nhau.
43 “Ngươi là Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn hướng về phía cửa sổ đi thêm vài bước.
“Không cần lại đây. ”
Người nọ kinh sợ hô một câu.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, tâm Hoàng Phủ Duật lúc này mới thoáng trấn an.
44 “Tại sao ngươi lại cho rằng ngươi không thể ở lại nơi đó?” Hắn hỏi lại.
“Bởi vì ── Dung phi không phải mang thai sao?”
“Cho nên?”
“Nàng có Bảo Bảo, nàng lại là nữ nhân, nàng so với ta càng có tư cách ở lại Hoa Sinh điện.
45 Ngày tốt đẹp lại là ngày đặc biệt qua mau.
Tuyết hòa tan thành nước, thời tiết băng hàn cũng lui, ngày đông giá rét đã qua, xuân ấm tràn về.
Cây trụi cũng đâm chồi, cảnh sắc đơn điệu tăng thêm một chút sắc xanh, làm cho gió cũng không còn lạnh thấu xương nữa.
46 Lòng bàn tay cảm giác được rõ ràng quẫy động, Hoàng Phủ Duật kinh hỉ.
“Nó động!”
Tay phải để trên tay Hoàng Phủ Duật, Bạt Thác Vô Nhược ấm áp lộ ra nụ cười, “Đã hơn tám tháng, đương nhiên nó sẽ động.
47 Càng sợ thì càng để ý nhiều, càng để ý lại càng sợ thêm.
Y muốn sống, y không muốn chết, y muốn xem Bảo Bảo trưởng thành.
Biết rõ không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn luôn khẩn cầu kỳ tích có thể xuất hiện.
48 Ba ngày sau, Hoàng Phủ Duật vẫn là đi rồi.
Hắn ngồi ở trên lưng ngựa, uy thế thật dũng mãnh.
Bạt Thác Vô Nhược khoác áo rộng thùng thình, lẫn trong đám người, nhìn theo hắn ngẩng đầu xuất lĩnh mấy vạn đại binh rời đi.
49 Quỷ ảnh cúi đầu, trốn tránh tầm mắt như đuốc của Hoàng Phủ Duật, “Thuộc hạ không biết. ”
“Nga, ra là vậy. Ngươi có thể đi xuống. ”
“…… Vâng”
Nhìn ra được Quỷ ảnh thật sự cảm kích, có lẽ là có nỗi khổ không thể nói ra được, Hoàng Phủ Duật cũng không miễn cưỡng hắn nữa.
50 “Ngươi nói cái gì?”
Quỷ ảnh quỳ trên mặt đất, cảm giác sâu sắc tự trách nói: “Đều là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ quá mức khinh địch, mới để cho thái tử Da Luật quốc có thể đào tẩu……”
Hoàng Phủ Duật nắm chặt thanh ghế dựa, băng mặt, hừ một tiếng.
51 Lấy hai tay hắn ra, Bạt Thác Vô Nhược tựa trán vào lòng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Duật. “Ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?”
“Đừng bắt trẫm phải trả lời những vấn đề như thế.
52 Bạt Thác Vô Nhược đến ngủ cũng không an ổn.
Đang lúc mơ màng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, quấy nhiễu sự yên bình của y.
Tiếng bước chân hỗn độn lại một lần nữa vang lên, Bạt Thác Vô Nhược mở đôi mắt có chút nhập nhèm.
53 Hướng phía ngoài điện đi vài bước, nghiêng người nhìn Hoàng Phủ Duật một cái, thật sâu xem xét, qua một hồi lâu, mới chịu dời ánh mắt.
Bỗng nhiên, thân thể y cứng đờ, đôi mắt mở thật to!
Di chuyển chân, y hướng tiền điện chạy nhanh đến, phá tan tầng tầng ngự binh giới hộ, chân trái lúc đầu còn chút tê cứng bây giờ tựa hồ tốt lắm.
54 “Cơ thể mẹ cùng đứa nhỏ, chỉ có thể chọn một. ” Thái y sau khi chẩn bệnh xong, nhanh nói.
“Cứu đại nhân!”
“Nếu cứu cơ thể mẹ, hắn vẫn sẽ không sống sót, bởi vì độc tố trong cơ thể đã lan tràn tới tứ chi, lan ra toàn thân, không có dược nào chữa được.
55 Hết ngược thụ giờ tới ngược công rồi, nếu không phải HE chắc ta bỏ của chạy lấy người quá mấy nàng ơi. T^T
======
Bạt Thác Vô Nhược lâm vào hôn mê, Hoàng Phủ Duật cả ngày đắm chìm trong bi thương, ngay cả lâm triều cũng không màng, chính sự bị ném sang một bên.
56 Nghe thấy khẩu khí của hắn ương ngạnh tự đại, tức giận trong đầu Hoàng Phủ Duật dâng lên, nhưng lại băn khoăn đến sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược, đành phải hoãn hạ phẫn nộ.
57 Mấy cái ngân châm dài nhỏ đâm vào tứ chi, đại huyệt quanh thân, không bao lâu, tứ chi nguyên bản phiếm đen đã dần dần thối lui. Theo mồ hôi chảy ra vốn nên là vô sắc, nhưng lúc này lại là màu đen, giống như mực nước.
58 Tình huống vẫn không lạc quan như Hoàng Phủ Duật tưởng tượng.
Từ sau khi được thần y cứu về một mạng, suốt mười ngày, Bạt Thác Vô Nhược vẫn không tỉnh.
59 Công công còn muốn nói vài lời, nhưng lại chần chờ ngập ngừng.
Lo lắng nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Duật ngày càng trở nên gầy yếu, thoạt nhìn tiều tụy phi thường, tóc mai gần hai bên má rối bù, trông thật nhếch nhác, chật vật.
60 ‘Bởi vì ── ta yêu ngươi, mặc kệ đường xá xa xôi, mặc kệ bao nhiêu gian khổ, vì ngươi, cho dù có thiên tân vạn khổ, ta nhất định cũng sẽ trở về , cho nên…… Xin ngươi chờ ta.