21 Y quỳ giữa hai chân Hoàng Phủ Duật, ngậm lấy.
Nhắm mắt, y không dám mở mắt ra.
Nhẹ nhàng hàm trứ, phun ra, vươn tay sờ lấy hai khỏa cầu rất tròn bên dưới dục vọng, xoa bóp vài cái, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt liếm liếm đỉnh.
22 Long sàng rộng lớn, trên đó lưỡng đạo thân ảnh giao triền.
“Ân cáp …Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . ” Tiếng rên rỉ phóng đãng cao vút của nữ tử lãng vãng trong phòng, hai chân tách ra nâng cao đặt ở đầu vai Hoàng Phủ Duật.
23 Phiền táo rất nhiều ngày, hơn nữa dục vọng tích lâu chưa phát tiết, Hoàng Phủ Duật tâm tình phi thường cáu gắt.
Biết rõ không nên lại đi tìm Bạt Thác Vô Nhược, biết rõ không nên làm cho Bạt Thác Vô Nhược mang chờ mong, biết rõ phải cự tuyệt Bạt Thác Vô Nhược mới được, nhưng Hoàng Phủ Duật trốn tránh hơn mười ngày, thân ảnh hắn lần thứ hai xuất hiện ở tây cung.
24 Cuối cùng sau một hồi đỉnh nhập, hắn phát tiết ra nhiệt năng long loại, đẩy sâu vào hậu huyệt Bạt Thác Vô Nhược.
Hắn rút khỏi người Bạt Thác Vô Nhược, nghiêng mình, nằm ở bên cạnh y.
25 Té xỉu ? Bạt Thác Vô Nhược lại té xỉu ?
“Khi cung nữ bưng đồ ăn đến tây cung cho Bạt Thác công tử, bỗng nhiên phát hiện hắn té trên mặt đất, hơi thở suy yếu.
26 Đã để các nàng phải đợi lâu rồi ^^. Tuy không nhiều nhặng gì, đọc cho đỡ ghiền ^^, rủa anh Duật tiếp nào.
===
Không giống.
Trải qua hai năm tròn.
27 Hôm nay ta hoàn thành công việc sớm. quà cho các nàng ^^
===
Hoàng Phủ Duật trong ngực phiêu loạn, đặng cước nhất phi, bay vút lên đem y nhét vào trong áo, lực đạo thu vào trong tay, đầu ngón chân nhanh nhẹn hạ xuống.
28 Buông cổ tay Bạt Thác Vô Nhược xuống, vẻ mặt thái y ngưng trọng thật sự.
“Hoàng Thượng……” Hắn muốn nói lại thôi.
“Tình huống của hắn như thế nào?”
“Thực không xong, Nếu nếu không uống dược, chỉ sợ…… sống không được một năm.
29 Có lẽ Bạt Thác Vô Nhược đã sớm gác chuyện sinh tử ra ngoài suy tính, cho nên y mới có thể thẳng thắn lựa chọn con đường thứ hai.
Nếu đã quyết định thừa nhận đứa nhỏ, hắn để cho Bạt Thác Vô Nhược rời khỏi tây cung, vào Hoa sinh điện hảo hảo an dưỡng thân thể.
30 Hoàng Phủ Duật trầm mặc một chút, mở miệng: “Ngươi rốt cuộc là thời điểm nào thì thích ta?”
Bạt Thác Vô Nhược cười cười: “Ta cũng không rõ ràng, lần đầu tiên nhìn vào mắt ngươi, chỉ cảm thấy ngươi rất đẹp, ở chung càng lâu, chậm rãi bị ngươi hấp dẫn, ánh mắt không thể không dõi theo ngươi, rồi mỗi ngày, mỗi ngày trong đầu đều là ngươi.
31 Nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài bầu trời tối như mực, từ giờ đến rạng sáng còn một khoảng thời gian rất dài.
Quay đầu, lại nhìn phía Bạt Thác Vô Nhược bên cạnh.
32 Chấm dứt lâm triều, Hoàng Phủ Duật tính toán trở về phòng nhìn xem tình huống Bạt Thác Vô Nhược, đi đến cạnh cửa, tạm dừng, ngón tay sờ tới cửa chần chờ một chút.
33 Thấy Bạt Thác Vô Nhược chủ động mà nhiệt tình, trong mắt Hoàng Phủ Duật, thập phần mê người.
Hắn nhất nhất cởi xuống y phục trên người y, da thịt trắng nõn hơi nhợt nhạt hiện ra trước mắt.
34 Ngày lại ngày qua đi, thu đi, đông đến.
Gió bấc lạnh căm, tuyết trắng mù mịt.
Gió từ phương bắc kéo tới, lạnh đến run rẩy.
Ngày hôm trước Hoàng Phủ Duật sai người đưa tới một kiện áo khoác lông chồn trắng như tuyết, Bạt Thác Vô Nhược đem nó để ở một bên, ngược lại mặc vào một kiện trường bào tuy không tệ nhưng cũng không dày.
35 Bạt Thác Vô Nhược gật đầu, cũng không miễn cưỡng nàng.
Lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve cái bụng nhô nhô, đứa nhỏ ở bên trong không biết như thế nào?
Vừa nghĩ tới sinh mệnh trong bụng, kia mi, kia mắt, kia mũi sắp trưởng thành cùng Hoàng Phủ Duật cùng một bộ dạng, nhất thời trong lòng rót qua một đạo dòng nước ấm, làm cho y thật ấm áp, toàn thân thoải mái.
36 “Chính là…… Chính là ngài thống khổ như thế ──”
Liễu nhi chân tay luống cuống.
Làm sao đây? Nàng nên làm sao đây? Công tử xem ra rất khó chịu, nàng nên làm sao mới giúp được y?
“Không…… Không quan hệ…… Trong chốc lát thì tốt rồi……” Y suy yếu cười, trấn an lo lắng của Liễu nhi.
37 Hoàng Phủ Duật trợn trắng mắt, lười trả lời vấn đề của y.
Bạt Thác Vô Nhược tựa hồ cũng không để ý phản ứng của hắn, lần thứ hai mở miệng, “Ngươi hôm nay đi nơi nào?”
“Có một số việc rất vội, gần đây có nhiều chính sự.
38 “Ta……”
Y chậm chạp chưa mở miệng.
Hoàng Phủ Duật tự nói với mình phải tĩnh tâm nghe Bạt Thác Vô Nhược giải thích, có lẽ y có nổi khổ nào đó không thể nói ra, có lẽ y không muốn làm cho hắn lo lắng, có lẽ……
Sau vài lần hít sâu, biểu tình của Bạt Thác Vô Nhược cuối cùng khôi phục bình thường.
39 Bạt Thác Vô Nhược trong óc trống rỗng, sau một lúc lâu cũng không có phản ứng, giống như là đang cố gắng tiêu hóa những gì Liễu nhi vừa mới nói.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi y lấy lại tinh thần, miệng có thể nói chuyện, y mới thốt ra âm thanh: “Ngươi, ngươi là nói…… Dung phi, Dung phi nàng ──”
“Dung phi mang thai long loại của Hoàng thượng, Hoàng Thượng hiện tại đang ở tẩm cung của Dung phi.
40 Dung phi tươi cười cứng đờ, chúng đại thần hai mặt nhìn nhau.
“…… Hoàng Thượng, nô tì, nô tì không rõ…… ý tứ trong câu nói của Hoàng Thượng……” Nàng cúi thấp đầu, hai tay giao nhau liên tiếp phát run.