21 Tưởng chợt nhiên nhìn Tằm, ánh mắt không khỏi kinh ngạc. Vừa lúc, Ngãi nhanh nhẹn chạy đến chỗ Tưởng: "Thưa, bà Hai cho gọi cậu lên phòng chính vì có phó xã trưởng đến thăm".
22 Lời phán dứt khoát từ thầy bói khiến lão Sâm chợt nhiên chột dạ. Lão là người toan tính nhưng có một nhược điểm chính là mê tín dị đoan. Lão rất tin những lời bói toán.
23 Tưởng mở mắt sau một đêm ngủ vùi mệt mỏi. Tối qua cậu trằn trọc mãi mới thiếp đi được, vì cứ nghĩ đến chuyện Tằm đang nằm gần bên và hơi thở đều đều nghe thật rõ là lòng lại bồn chồn.
24 Tưởng ngẫm mãi mà chưa tìm ra được cách khiến người dân đừng tin vào những lời lẽ dọa dẫm vô lý nọ. Họ thà tin một tấm bia chứ không tin một xã trưởng đừng rành rành ở đây.
25 Đến chiều chiều, đang đứng coi sóc đám phu đào đất thì Tưởng chợt nghe tiếng thằng Ngãi từ xa vang lên hối hả. Tên người làm chạy trượt xuống con đê xói lở, lao nhanh đến trước mặt cậu, mặt mày hớt hải thưa:
"Cậu ơi, trưa nay mợ Tằm lên Chùa khấn vái, trên đường về xui rủi thế nào lại bị ngã từ trên xe ngựa xuống đến giờ chưa tỉnh lại! Các bà sai con cho gọi cậu về ngay!"
Tưởng sửng sốt, mau chóng cùng Ngãi trở về nhà.
26 Đỗ tri huyện vẫn mang dáng vẻ ôn hòa, giống với lần đầu tiên Tưởng gặp ông ở nhà họ Triệu. Khác với các vị quan khác, ông không hề tỏ ra quyền uy, trịch thượng mà đối đãi với người dưới trướng như Tưởng luôn ôn nhu, điềm đạm.
27 Thấy chồng trở về với nét mặt khác lạ, Tằm lo lắng hỏi, "mình lại gây ra chuyện gì khiến Đỗ tri huyện phật lòng à?". Tưởng ngồi xuống ghế đá nói mình vừa gặp cô Quyên, cô ấy níu níu kéo kéo không cho về.
28 Rời khỏi phòng, hai anh em cùng rảo bước. Liêm hỏi Tưởng về tình hình hiện tại. Tưởng kể lại tất cả mọi chuyện. Khi cậu vừa dứt lời, Liêm cười bảo rằng:
"Thật là, mọi chuyện chẳng thể nào đoán trước được.
29 Tưởng về đến nhà, đúng lúc thấy mọi người đang ngồi dưới mái đình ngoài hè nói cười vui vẻ như thể vừa có chuyện mừng. Cậu nhanh chóng bước đến. Vừa trông thấy cậu là bà Hai đã cười, "về rồi đây này".
30 Tưởng cùng Đỗ tri huyện ra ngoài đồng xem qua tình hình trồng trọt của người dân. Chỉ dăm ba hôm nữa là đến kỳ thu thóc thuế nộp cho triều đình. Nhưng xem ra tình hình chẳng mấy khả quan vì năm nay có thể xã Thổ bị mất mùa.
31 .
Đàn bà dễ có mấy tay,
Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan?(15)
=========================================
Một trưa nọ, Tưởng đang đi thì nghe một tiếng gọi xã trưởng.
32 Bà Tư vui mừng khi thấy Tằm tỉnh dậy. Thấy con dâu đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, bà liền bảo:
"Đây là nhà ta không phải ở thanh lâu. Vừa rồi con ngất, Tưởng lập tức đưa con về nhà và mẹ được thằng Ngãi đến báo mới hay chuyện.
33 Tằm đang ngồi bên bàn đá và suy nghĩ về chuyện của Tưởng thì Ngãi lên tiếng thưa, "có cậu Kiên muốn gặp mợ". Rất nhanh, bóng dáng Kiên xuất hiện. Vừa ngồi xuống, cậu đã nói rõ lý do mình đến đây là vì tình cờ hay chuyện Tằm bắt gặp Tưởng ở thanh lâu rồi kích động ngất đi nên muốn đến thăm hỏi.
34 Tối lên giường, Liêm thấy vợ mang vẻ trầm tư, nghĩ là người đang mệt mỏi do mang thai nên lo lắng hỏi han. Ái lắc đầu cười dịu dàng. Rồi Liêm chợt bảo:
"Có lẽ ta sẽ đến lớp thầy Vãn, tiếp tục học để chờ khoa thi sắp tới.
35 Hôm nay trời còn tờ mờ sớm, Tưởng đã thức dậy, vận quần áo chỉnh tề để đi huyện theo hoạch định trước đó. Chuẩn bị hành trang xong, Tưởng nhìn vợ và ân cần dặn dò hãy giữ gìn sức khỏe chờ ngày mình trở về.
36 Sau khi băng bó vết thương và xem mạch xong, thầy lang nhìn qua Đỗ tri huyện và Tưởng đang mang vẻ mặt lo lắng, trấn an:
"Trong họa có phúc, vết thương không sâu nên tình hình cô Quyên không nguy hiểm, chữa thương rồi uống thuốc sẽ khỏe.
37 Tằm bàng hoàng đến nỗi đã liên tục lắc đầu, không thể có chuyện ấy! Con của cô sẽ không chết! Trước sự kích động của Tằm, ba bà liền giữ lấy người con dâu.
38 Việc Tưởng cùng Đỗ tri huyện đến gặp Trịnh tri phủ xem như ổn thỏa. Vì lời hứa sẽ chăm sóc Quyên cho đến lúc bình phục nên Tưởng phải tiếp tục ở lại đây.
39 Thình lình, Tưởng giật mạnh bàn tay ra, nói lớn: "Đừng chạm vào ta!"
Hành động đó khiến Quyên sững người. Đặt tay lên chỗ vai bị thương, cô nhăn mặt vì đau.
40 Sáng sớm, Tằm bước ra khỏi phòng, trông cảnh sắc trong vườn tươi sáng hẳn. Mây đen đã trôi đi trả lại một bầu trời xanh thẫm giống như nỗi niềm đè nặng trong lòng Tằm cũng dần vơi bớt.