21 Ba mẹ Thang đều thật cao hứng về chuyện con gái chuyển công tác về thành phố R, bọn họ chỉ có mình Thang Viên là con. Vốn muốn nâng trong lòng bàn tay yêu thương thật tốt, nhưng đứa nhỏ này lại không cho bọn họ cơ hội, từ khi còn học trung học đã mang dáng vẻ tiểu đại nhân, hiểu chuyện vô cùng, bọn họ muốn quan tâm cũng không biết xuống tay từ chỗ nào.
22 Chẳng mấy chốc, Thang Viên đã trở lại thành phố R được một tháng, trong khoảng thời gian này cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, rời khỏi thành phố J nơi đầy những chuyện phiền lòng, cả người cảm thấy thoải mái hơn.
23 Anh chưa từng hôn qua người nào khác, kể cả người thân cũng chưa từng. Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp khiến anh gần như phát điên. Máu trong cơ thể như đang chảy ngược, đập thình thịch trong mạch máu, giống như chỉ một giây sau đó liền nứt toác ra.
24 "Anh nói anh thích em. " Viên Tiêu nắm chặt lấy cổ tay Thang Viên, ánh mắt kiên quyết khiến Thang Viên không khỏi kinh hãi. Từ khi nào thì thiếu niên đơn thuần như tờ giấy trắng kia đã trở nên rực rỡ sắc màu như vậy? Anh bây giờ, giống như một bức tranh xinh đẹp, bất luận ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui tai vui mắt, vậy mà trước đây cô lại bỏ lỡ.
25 Lúc nhìn thấy Viên Tiêu ở phòng khách nhà mình, Thang Viên gần như cho rằng mình bị ảo giác, cô đưa tay xoa xoa đôi mắt mờ mịt, ra sức mở to hai mắt nhìn người đang ngồi trên ghế sofa kia, không sai, là Viên Tiêu! Tuyệt đối là Viên Tiêu! Nhưng ai có thể nói cho cô biết vì sao Viên Tiêu lại ở nhà cô vào buổi sáng mồng một đầu năm không? Hơn nữa anh ấy lại còn trò chuyện rất vui vẻ với ba mẹ cô!Mẹ Thang nhìn Thang Viên vẫn còn mặc áo ngủ, bộ dáng mơ mơ màng màng, không nhịn được nháy mắt ra hiệu với cô, ý bảo cô mau đi thay quần áo.
26 Thang Viên lúng túng hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt bị hun nóng đến bốc khói, trong lòng Viêm Tiêu lại vui vẻ, ngay cả cha mẹ của Thang Viên cũng đã nhìn thấy, xem cô còn dám quỵt nợ hay không!"Khụ khụ, các con tiếp tục, tiếp tục.
27 Khuôn mặt Viên Tiêu trắng bệch, một tay che trán cố gắng đứng lên, hai chân không còn sức lực chống đỡ sức nặng toàn bộ thân thể, chỉ có thể khổ sở cuộn thành một đoàn nằm trên mặt đất.
28 Thật ra thì vết thương của Viên Tiêu cũng không quá nghiêm trọng, do bác sĩ thổi phồng lên mới phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày, Thang Viên nhìn người ngồi đầu giường vẫn vui vẻ hoạt bát như cũ trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn, may mà anh không có việc gì.
29 "Bánh trôi nhỏ, em hãy nghe anh nói, không phải như vậy, anh…" Viên Tiêu vội vàng đi đến bên cạnh Thang Viên, vừa định giải thích liền bị một giọng nói cắt ngang.
30 Nhà của Viên Tiêu hiển nhiên là phòng ở mới, chưa sửa sang xong, trong phòng vẫn còn mùi sơn và gỗ vụn. Thang Viên cau mũi, cảm thấy cổ họng có hơi ngứa.
31 "Thầy nói cái gì?" Thang Viên vừa ra khỏi cửa, Viên Tiêu lập tức lại gần hỏi, vẻ mặt khẩn trương, tuy được che giấu rất tốt, lại bị Thang Viên đã để ý phản ứng của anh nhận ra, trong lòng tràn đầy châm chọc, trên mặt Thang Viên không biểu lộ chút khác thường nào: "Không có gì, chỉ là muốn tớ không cần ngu ngốc giống như ngày trước nữa.
32 Bọt nước đục ngầu lăn tăn gợn sóng dưới chân cô, nước bùn bắn tung tóe lên ống quần sạch sẽ, cô lại không hề hay biết, chỉ ưỡn thẳng lưng, lấy một tư thái kiên quyết nhẫn tâm rời đi càng lúc càng xa trong tầm mắt anh.
33 Thang Viên ra sức giãy giụa trong lòng anh, ngưng tụ hơi sức toàn thân ở nửa người trên, dùng sức giãy giụa, ý đồ thoát khỏi giam cầm của anh, thậm chí đưa chân đá anh, nhưng Viên Tiêu giống như hoàn toàn không cảm thấy đau, một tay ôm hông cô, một tay đè chặt ót cô, dùng sức cắn đôi môi cô.
34 Từ đầu ngón tay đến trái tim bắt đầu run rẩy, nhất là thời điểm chứng kiến bộ dáng này của anh, một cái nhăn mày một nụ cười như ánh mặt trời đều đang nhắc nhở cô bảy năm bị lừa gạt.
35 Chiếc xe chưa từng xuất hiện ở dưới lầu vào mấy ngày nay, hôm nay lại đậu ở vị trí ban đầu, bước chân Thang Viên tạm dừng, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ, dường như không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, ánh mắt tràn đầy mê mang và khổ sở.
36 Viên Tiêu nhìn nữ nhân trước mặt động tác nhăn nhó làm bộ làm tịch không nhịn được buồn nôn, anh đối với người xa lạ một chút hảo cảm cũng không có, mặc kệ là loại người gì.
37 Thang Viên gần như không nhận ra Quý Vân Phong, hắn nằm trên giường bệnh, cô đơn một mình, đầu quấn một lớp băng gạc màu trắng thấm máu, cánh tay, cẳng chân đều bị thạch cao cố định, muốn động cũng không thể động.
38 Viên Tiêu đi tới trước tiệm báo ven đường, liều mạng cầm lấy một tờ báo, vừa lật sang trang giải trí, đập vào mắt chính là tám chữ bắt mắt màu đen thật to: Viên Chu kết thân, chuyện tốt sắp tới! Phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh khi anh và Chu Như ở quán cà phê.
39 Viên Tiêu mơ mơ màng màng bị Thang Viên kéo lên lầu, lại mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường, cho đến bây giờ anh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cảm giác mềm mại khi môi cô chạm vào gò má anh vẫn còn, nụ hôn nhẹ nhàng mềm mềm kia lại làm cho anh cảm thấy như thể được bước lên thiên đường trong nháy mắt.
40 Viên Tiêu càng ngày càng bận rộn, nhiều khi Thang Viên gọi điện thoại qua cũng không có người nhận, thường phải chờ tới vài tiếng sau mới có thể nghe được anh mệt mỏi trả lời.