Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thần Y Thánh Thủ Chương 993-2 Cá Chết Lưới Rách

Chương trước: Chương 993-1 Cá Chết Lưới Rách



- Bọn họ không lấy đi những tinh huyết này đủ để thấy bọn họ vội vàng rời đi, điều này cũng chứng tỏ vì sao vừa mới sáng sớm ngũ đại thế lực Chu gia Hoa gia Lý gia Võ Đang Ma Môn đồng thời rời khỏi Côn Lôn, còn thần y Trương gia lại trực tiếp mời Thiếu Lâm đến ở bình nguyên Long gia.

Long Giang nói tới đây, trong mắt không ngừng toát ra hào quang hưng phấn, gã nhìn về phía Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân khẽ run nói:

- Các anh nhìn con lừa ngốc Thích Minh kia đi. Hắn nhất định là vì đêm qua chiến đấu thương tích quá nặng, cho nên cần ngồi ở chỗ này tĩnh dưỡng, ba người chúng ta liên kết căn bản không cần phải sợ hãi hắn. Về phần con Tam nhãn thú màu vàng thủ hộ bàn đào vạn năm, các anh xem bộ dạng nó bây giờ đến nhìn ba người chúng ta một cái cũng không nhìn được, chẳng lẽ các anh còn phải sợ nó sao?

Long Giang phân tích rõ ràng có lý. Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cũng không phải ngu, những lý lẽ này hiểu rất rõ ràng, nhìn tình huống trước mắt e rằng sự thật cũng không khác đi đằng nào được, lần này những sợ hãi lo lắng trong lòng bọn họ hoàn toàn biến mất, lòng tham đối với bàn đào vạn năm lại một lần nữa tràn vào trong lòng.

Ai có thể đối mặt với kỳ bảo như bàn đào vạn năm mà không động lòng?

Triệu Lỗi cho rằng chẳng có ai, lúc đầu sau khi lão gặp Trương Dương ở bình nguyên Long gia, đã bị tuổi trẻ của Trương Dương làm cho kinh ngạc. Mặc dù miệng không nói ra, nhưng thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn người của Trương Dương khiến lão rất kích động.

Từ trước đến giờ không có lúc nào Triệu Lỗi cảm thấy khát khao trở thành Đại Viên Mãn như vậy, đó chính là khát vọng được cao cao tại thượng như Trương Dương vậy, chính cái khát vọng này làm cho lão đột phá bế tắc nhiều năm cuối cùng cũng đạt đến tầng bốn hậu kỳ.

Nên biết rằng cho dù là Hiên Viên Long gia. Có ai có thể tu thành nội công tầng bốn hậu kỳ?

Tuy nhiên sau khi trở thành bốn tầng hậu kỳ, vậy tiến đến đại viên mãn có còn xa không?

Nếu không phải trong lòng bị dục vọng này chi phối, Triệu Lỗi cũng không bị Long Giang ba lần bảy lượt thuyết phục, đem cả Triệu gia Tây bắc ra đánh cược một trận.

Trước mắt, canh bạc này hiển nhiên đã đến thời khắc quyết định thắng bại cuối cùng, chỉ cần có được cây bàn đào vạn năm đó, cho dù đến lúc đó việc hợp tác với Long Giang bị bại lộ, cũng không thể có ai dám đến uy hiếp đến gia tộc có một đại viên mãn như Triệu gia Tây Bắc.

Triệu Lỗi đã bước lên trước, sau đó không chút do dự lao xuống, tiếp theo đột nhiên nhảy lên nhằm hướng cây đào vạn năm màu vàng mà xông tới

Đỗ Húc Cương không thịu thua, hai người sau khi điên cuồng chạy đến đã đạp không cùng xông vào cây bàn đào vạn năm.

Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa cuối cùng cũng mở mắt ra, từ từ đứng lên, nhưng lúc này___

- Anh Triệu, anh Đỗ, chúng ta đã nói trước, cây bàn đào vạn năm này Long Giang tôi tuyệt không nhúng tay, bây giờ vì sao 2 người còn không thừa dịp con lừa ngốc Thích Minh kia vẫn chưa hồi phục, tận dụng thời gian cướp bàn đòa vạn năm đi?

Long Giang đột nhiên lui về sau một bước, la lớn với Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương, sau khi la xong vẫn không quên thêm vào một câu:

- Một quả bàn đào vạn năm cho dù chưa chín cũng đủ làm cho một trong 2 người công thành Đại viên mãn!

Tia nóng trong mắt Triệu Lỗi không hề thuyên giảm, tuy nhiên Long Giang vừa dứt lời, lão đột nhiên ra tay, rút binh khí ra trực tiếp đánh lén Đỗ Húc Cương chuẩn bị đạp không tiến lên trước.

Một thanh kiếm dài trực tiếp đâm vào từ sau lưng Đỗ Húc Cương, xuyên qua bụng.

Đỗ Húc Cương cũng chỉ vừa mới thăng lên tầng bốn sơ kỳ, còn Triệu Lỗi đã có thực lực tầng bốn hậu kỳ lại thêm việc đánh lén y làm sao có thể tránh được?

Sau khi thê thảm phun một ngụm máu tươi Đỗ Húc Cương ngã xuống đất, nhìn lưỡi kiếm vừa đâm qua bụng mình liền biết đại hạn của bản thân đã đến.

- Triệu Lỗi chó má, mày thất tín bội nghĩa, Đỗ tao cho dù chết cũng phải kéo theo mày!

Hét thảm một tiếng, Triệu Lỗi đột nhiên giơ tay lên mặc kệ vết thương trên bụng dốc toàn lực đánh ra một ám khí hình cái chùy!

Sau khi đánh lén Triệu LỗIivẫn chưa kịp vui mừng, chỉ cảm thấy bụng mình quặn đau một trận, sau đó cũng rơi từ trên không xuống, lúc này lão mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã trúng phải tuyệt môn ám khí tam thốn đinh của Đỗ gia!

Đỗ gia Trung Nguyên thành danh nhờ tuyệt môn ám khí, tam thốn đinh là một loại ám khí hình chùy dài khoảng ba tấc, tương truyền mỗi cái đều cần luyện chế hơn một trăm loại độc tố, giá thành luyện chế cực lớn, cho dù là Đỗ gia Trung Nguyên cũng không có mấy cái.

Thấy Triệu Lỗi không tránh khỏi ám khí của mình, Đỗ Húc Cương cười ha hả, lại một lẫn nữa dẫn đến quặn đau ở cụng phun ra một ngụm máu!

Hai người không ai tiếp cận được bàn đào vạn năm một bước, đã liều mạng cá chết lưới rách.

Sau khi nhìn cảnh tượng chuyển đổi trong giây lát, Thích Minh khẽ thở dài, lắc đầu.

Người xuất gia từ bi vi hoài, ông ta không ra tay là muốn cho mấy người cơ hội cuối cùng, tuy nhiên bây giờ không cần ông ra tay rồi.

Thích Minh đại sư giơ tay lên một tia gió nhẹ cũng không có, đám người Long Giang đương nhiên cũng không phát hiện Thích Minh đại sư vốn đang nhắm mắt tĩnh tọa sớm đã mở mắt đứng dậy rồi.

Sau khi Long Giang nhìn Triệu Lỗi bị Đỗ Húc Cương thân bị trọng thương đánh cho rơi xuống, đột ngột tăng tốc, trước khi Triệu Lỗi tỉnh lại liền xông tới, giơ tay đánh một chưởng vào ngực lão.

Phù!

Tam Thốn Đinh Đỗ gia mặc dù nổi tiếng nhưng vẫn không đến mức khiến cho Triệu Lỗ mất đi năng lực hành động phát độc chết ngay tại chỗ, lão vẫn thừa sức cướp bàn đào vạn năm, cũng biết rõ dược tính của bàn đào vạn năm tất nhiên có thể giải được kịch độc của Tam Thốn Đinh, nhưng một chưởng của Long Giang đã hoàn toàn làm mất hi vọng cuối cùng của lão.

Phù!

Tung!

Triệu Lỗi thê thảm phun ra vài ngụm máu giống như diều bị đứt dây rơi xuống đất, lúc này tạo thành một cái hố, điều này có thể thấy chưởng này của Long Giang đã tụ mười phần công lực.

- Mày cố tình!

Triệu Lỗi không ngu, thấy ánh mắt nóng bỏng trong mắt Long Giang, cuối cùng lão cũng hiểu, câu nói lúc trước Long Giang nói căn bản là cố ý dụ lão ra tay đối phó Đỗ Húc Cương, còn Đỗ Húc Cương dù gì cũng là cường giả tầng bốn, kẻ bị đánh sắp chết này cũng không thể để lão dễ chịu.

Bụng Đỗ Húc Cương quặn đau từng đợt, mặc dù y hiều được nhưng cũng không nói nên lời.

- Ha ha ha!

Long Giang cười to, cũng không vội đi cướp bàn đào vạn năm, mà đi đến xách Triệu Lỗi vừa nhận của mình một chưởng đến bên cạnh Đỗ Húc Cương, ném hai người cùng một chỗ.

- Rốt cuộc mày muốn làm gì...

Triệu Lỗi gần như nghiến nát răng, hung tợn nhìn Long Giang, lòng tham hại người cuối cùng lão đã mắc lừa Long Giang.

- Tôi nói trước rồi mà, "Hoàng tước" cuối cùng có được cây bàn đào vạn năm này là tôi!

Long Giang giương hai cánh tay, không thể che dấu cảm xúc của mình, cười như điên dại.

- Anh nghĩ cây bàn đào vạn năm này là của anh?

Một âm thanh không lẫn chút tình cảm nào đột nhiên vang lên, nụ cười của Long Giang cứng lại trên mặt, đồng tử trong hai mắt gã dường như khuếch đại lên.

Xoay đầu lại, gã mới nhìn thấy Trương Dương và ông cụ Trương Bình Lỗ dẫn theo Long Hạo Thiên xuất hiện tại lòng đất này, người nói ra câu vừa rồi, chính là thủ lĩnh Trương Dương.

- A Di Đà Phật!

Chẳng biết lúc nào, Thích Minh đại sư vốn dĩ nhắm mắt tĩnh tọa đã đứng ở phía sau gã.

Loading...

Xem tiếp: Chương 994: Bàn Đào Xuất Thế.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Nhân Ngư

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Huynh Hữu Đệ Công

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 42


Nửa Hoan Nửa Ái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 69


Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Thể loại: Khoa Huyễn, Võng Du

Số chương: 144