21 Dung Phượng Ca đương nhiên là không ngốc, chẳng qua quanh năm xuống tháng ở trong sơn cốc, chưa hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên hắn giống như một tờ giấy trắng, thuần khiến vô cấu.
22 ‘ Hắc hắc… mỹ nhân, người này là mỹ nhân trong tranh sao?! cải trang nam nhi đi tìm Khanh Khanh?!’ A… thật muốn xem mặt người này quá đi, nhưng là…. Một lần nữa nghĩ đến ánh mắt giết người của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân chợt rùng mình, thôi đi! Mỹ nhân thì nàng muốn xem nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
23 Lãnh hương thanh lãnh dịu dàng của lê hoa quen thuộcĐộ ấm cơ thể… quen thuộc…Và cái cảm giác…ôn noãn kia, vẫn là thứ nàng luôn quyến luyến…Bỗng chốc, Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, nguyên lai dù có luôn chối bỏ đoạn cảm tình này như thế nào đi chăng nữa, dù là luôn phủ định cảm giác của mình, nhưng từ tận sâu con tim….
24 “ Sao vậy, nhìn chưa đủ sao?!” Lạc Khanh Nhan có chút buồn cười nhìn Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca nghe vậy, lắc đầu, mắt đẹp híp lại, chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan một cách ‘xuất thần’.
25 Viêm đế băng hà!“ Viêm đế băng hà?! Chẳng phải người này sức khỏe vẫn rất tốt sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mi, lão hoàng đế đó tính ra cũng là một lão hồ ly, chết bất đắc kỳ tử như vậy, xem ra âm mưu này quả thực được tính toán chu đáo a“ Nghe Liễu thái y nói, Viêm đế trúng kỳ độc đã lâu năm nhưng chưa ai phác giác, hôm trước bệnh đột nhiên kính phác, mệnh vong…” Lam lên tiếng“ Xem ra bên thái y viện có kẻ phản bội, đế vương trúng độc mà lâu như vậy không rõ, trừ phi bọn thái y ấy điều là lũ vô dụng…” Hồng yêu mị cười, nữ nhân này cũng hơn mai mươi tuổi, xinh đẹp mười phần, một thân đỏ y như diễm, đôi phượng mắt liễm diễm quang hoa, mỗi nhăn mi mày cười điều để lộ phong tình vô hạn.
26 Tây An có gì đẹp?!Ngay đến trẻ nít ba tuổi cũng rõ, vùng đất xinh đẹp trù phú này, nổi tiếng nhất là Vân hồ, diện tích hồ khá lớn, nước gợn sóng lăn tăn, những hàng liễu bên bờ rũ xuống, thỉnh thoảng vài cơn gió nghịch ngợm đi ngang qua, hương vị thiên nhiên mát lành, đẹp không thể tảVân hồ đẹp nhất là ban đêm, trên hồ, hàng chục chiếc thuyền hoa, rập rỡ đèn lồng, hàng trăm hàng nghìn chiếc đèn lồng lấp lánh, phản chiếu xuống mặt hồ, như được dát vàng, lung linh huyền ảo, trước đây Vân hồ không có hoa thuyền, nhưng là gần hai năm trước Lạc Vân sơn trang bắt đầu buôn bán sản nghiệp này, quả thật từ khi hoa thuyền xuất hiện, Vân hồ trở thành một trong những nơi ‘kiếm chác’ với lượng tài sản không ít a“ Nhan Nhan, nơi đây thật đẹp a…” Dung Phượng Ca hết sức hí hửng nhìn phong cảnh Vân hồ từ bên trong khoang thuyền, ngắm nhìn cảnh vật nơi đây và dĩ nhiên trên tay của y cũng không thiếu vài xâu mứt quả, quả thật nhìn hành động này có chút trẻ con, nhưng là không sao! người đẹp thì dù làm gì cũng đẹp cho nên dẫu như thế nào đi chăng nữa cũng là bức họa mĩ nam đồ tuyệt mĩ a ^^“ Ngươi thích là được rồi…” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, vẻ mặt không mặn không nhạt, không có chút biểu hiện nào khác thường ngày, nhưng là vào mắt của Dung Phượng Ca lại mang ý vị khác.
27 “ Nha đầu, đến rồi đó ư ?!” Dung Cơ tủm tỉm cười, nhìn Lạc Khanh Nhan, nâng tay uống một ngụm trà, thong thả nói. Ngồi bên cạnh ngài, bạch y lão giả, tiên phong đạo cốt mười phần, đang suy ngẫm nước cờ, không phải Hàn Vô thì còn ai vào đây?! Lạc Khanh Nhan nhìn hai lão ngoan đồng này, nghiến răng nghiến lợi, ‘gừng càng già càng cay’ câu nói của người xưa quả thật không sai, nàng như có cảm giác bị hai lão ngoan đồng này ‘chơi một vố’ vậy >”“ Lão ngoan đồng, đừng nghĩ là ta không biết, hôm qua hắc y nhân là ai?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh.
28 Huyết sát cácTổ chức sát thủ tam lưu trong giang hồ, danh khí không cao nhưng lâu đời, cho nên tài vụ tích tụ cũng không ítĐánh giá các chủ hiện tại của Huyết sát các, trung niên nam tử, võ công cũng thuộc hạng nhất lưu, nhưng vì cớ gì lại không khiến tổ chức này trở nên phát triển thêm đâu, nghe nói người này làm người khôn ngoan khéo léo giỏi đưa đẩy, hắn kiềm sự phát triển của tổ chức này, là có ý gì, hay chỉ đơn giản là nàng nghĩ nhiều?! Lạc Khanh Nhan tự hỏiCổ nhân có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng luôn tìm hiểu thật kỹ về đối thủ trước.
29 Cách đây 20 năm, đương thời đệ nhất kiếm khách Hàn Vô tung hoành thiên hạ với tuyệt kỹ kiếm pháp – Lưu Vân, hai mươi mốt chiêu, thiên biến vạn hóa, quét ngang giang hồ không có đối thủ.
30 “ Nhan Nhan, Trần đại ca đó sẽ nhận lời sao?!” Dung Phượng Ca tùy ý lên tiếng, như là hỏi như là trần thuật. Hôm nay, y một thân lam bào vẫn thanh nhã như vậy, một đầu ô phát thật dài, tùy ý buông thả, có chút rối tung càng khiến cho khuôn mặt tuyệt trần kia thêm một phần phiêu dật, nâng tay hạ một quân cờ, sắc mặt bình thản“ Có lẽ.
31 Mười đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, từng sợi dây đàn theo đầu ngón tay của người kia mà lưu chuyển, tạo nên những âm thanh tuyệt mĩ…Đó là như thế nào thanh âm?!Trong vắt, như là nước chảyNóng bỏng, như là hỏa diễmKhi thì nhẹ nhàng lưu luyến triền miên, khi thì chạy chồm như sóng đập vào bờ….
32 Ngươi là vương phi của bổn vương…. . Âu Dương Triệt không nghĩ mình sẽ thốt lên như vậy, cho nên lời vừa nói ra, y có chút hối hận. Nữ tử này vốn rất ghét bị áp đặt, y không nên vội vàng như vậy, Âu Dương Triệt bất giác thở dài, mỗi khi đối mặt cùng nữ tử này, y luôn cảm thấy khó khống chế bản thân mìnhLạc Khanh Nhan nghe vậy, yên lặng, phượng mâu lạnh như băng, nhìn Âu Dương Triệt….
33 “ Vương gia, có mật báo từ đế đô, triệu ngài về kinh gấp…” hắc y nhân cung kính đưa lên mật thư, Âu Dương Triệt cau mày nhận lấy, mở ra xem, đồng tử co rút lại, hàng mày kiếm khẽ chau, một lát sau, tâm tình mới khôi phục lại, lạnh như băng bình thường, ra lệnh : “ mau thu xếp, chúng ta quay về”“ Là…” hắc y nhân cung kính cúi đầu, lui ra ngoàiÂu Dương Triệt vươn tay, khẽ xoa mi tâm của mình, lần này đến Nam Huyền để điều tra quan lại tham ô, không ngời gặp lại cố nhân, chưa kịp giải quyết thì ở đế đô lại có chuyện, tâm tình của y từ hôm qua đến giờ quả thật khó chịu phải chết.
34 “ Sư phụ, có tin tức ?!” vừa vào đến nơi, chưa kịp hành lễ chào hỏi thì Lạc Khanh Nhan đã nhanh chóng hỏi Hàn Vô. Hàn Vô thong thả uống một ngụm trà, cười cười : “ đồ nhi a, đừng nóng vội, đến ngồi xuống đi!”Lạc Khanh Nhan thấy mình thất lễ, có chút ‘xấu hổ’ nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Hàn Vô cùng Dung Cơ mới ngồi xuống đối diện cùng hai người.
35 Thiên hạ phân tranh, từ hơn năm mươi năm trước, chiến loạn đã ngừng, thế cân bằng đại lục tạm thời phân thành như sau, phía nam là Hàn Thanh quốc, phía bắc Băng Lạc quốc, hai quốc gia này thực lực tương đương với nhau, nếu như Hàn Thanh quốc nổi tiếng với thiên hạ mỹ cảnh, khoáng sản trù phú, là nơi có nền kinh tế phát triển nhất đại lục thì Băng Lạc quốc lại chiếm ưu thế về binh lực, về vũ trang, có thể nói là không có quốc gia nào có tinh binh dũng mãnh như Băng Lạc.
36 Ta…. Rốt cuộc cũng tính được?!Lời vừa thốt ra, khiến cho ba lão giả tràn đầy nghi hoặc, người này nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm rốt cuộc là vì tính toán cái gì sao?! Dung Cơ là người đầu tiên lên tiếng hỏi trước, ngài nói : “ Đế Y, ngươi làm sao vậy?!” Hàn Vô cùng Minh Lam cũng giương mắt nhìn Đế Y để có câu trả lời thỏa đángĐế Y cười cười, ra vẻ bí hiểm : “ lúc trước dù có dùng mọi cách ta vẫn không tính được số mệnh của Khanh Nhan nha đầu kia, bây giờ đã hiểu vì sao rồi”Hàn Vô nhìn Đế Y, trầm giọng : “ vậy… ngươi nhìn được gì rồi”.
37 Nằm một góc nhỏ ở phía Tây Băng Lạc quốc, Hoa Vĩ thôn có thể nói là lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, chỉ gần trăm hộ người ta. Người dân nơi đây chủ yếu làm nông đánh cá mà sống, cũng không lục đục âm mưu nhiều cho nên dân phong nơi đây khá là thuần phác.
38 Mượn một căn nhà của thôn dân, Dung Phượng Ca dọn bàn ra bắt mạch kê đơn cho người dân thôn Hoa Vĩ, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị phụ giúp bốc thuốc, còn thuốc dĩ nhiên là do Lạc Khanh Nhan tài trợ rồi“ Tỷ tỷ thật xinh đẹp, sau này Tiểu Ngư lớn lên sẽ thú tỷ tỷ được không ?!” một bạn nhỏ của chúng ta vui vẻ nhìn Dung Phượng Ca mà nói như vậy.
39 Vũ Văn Sư, thành chủ cơ quan thành, từng một thời điên đảo võ lâm. Nhưng tiếc thay, những kẻ có tài điều bạc phận, người này là một bí ẩn, không ai biết y ra sao, cũng không rõ y dung mạo như thế nào, không biết khi nào y đến cũng chả rõ khi nào y đi.
40 “ Đã bốn ngày rồi, chết tiệt! cái hang động này rốt cuộc dài bao nhiêu?!” Lạc Khanh Nhan khẽ chau mày. Không ngờ cái cơ quan này khó đối phó hơn nàng tưởng nhiều lắm, quá nhiều mê cung, mặc dù đã đánh dấu rất kỹ nhưng nàng cũng không tránh khỏi đi nhầm nhiều nơi, quanh đi quẩn lại thấm thoắt đã bốn ngày trôi qua, lương thực nàng mang theo cũng đã hết rồi, nếu như không ra sớm, không bị mấy cơ quan này hại chết cũng bị đói chết“ Chủ nhân, lần đầu tiên thấy ngài nôn nóng như vậy đó….