41
Thiên Nhan ngạc nhiên. Không phải Bạch tử Họa ngồi kề nàng hay sao? Sao bé Tinh Phàm lại không biết được chứ?
"Con nói sư phụ nghe, này Bạch lão nhân gia phải có mái tóc trắng xóa, râu dài lê thê, da mặt nhăn nheo, bước đi chậm chạp mới ra dáng vị thần a~"
Thiên Nhan suýt phun hết Vong Ưu tửu trong miệng mình ra.
42
Thiên Nhan nhanh chóng rời tiệc đi về biệt viện kia được chuẩn bị cho nàng. Thân thể nàng thật là khác lạ, nàng thấy sự ác ý trong mắt Nguyệt Thiên Tình nên mới cố ý khiêu khích cô ta, vốn nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho ai bóp thì bóp a~
Một phần nguyên do nữa là thân thể này ngoại trừ những chất độc cực bá đạo ra thì không bị ảnh hưởng gì nhưng giờ thì.
43
Thiên Nhan ngủ thiếp đi, hazz da, vì vận động quá sức đây mà. Linh hồn nàng xuất hiện nơi hư hải. Lần thứ nhất là khi nàng gặp Hiên Viên Lãng, lần thứ hai là Sênh Tiêu Mặc, lần 3 chính là Âu Dương Thần Dật.
44
Chương 4: Ma Giới.
Khi Thiên Nhan tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc nơi Tuyệt Tình Điện. Đang ngồi thẫn thờ, đột nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng nàng ngay lập tức kháng nghị.
45
Thiên Cung:
Thiên cung mây mù lượn lờ khắp chốn, hồng hoan vạn năm trải dài linh khí quấn quanh nhật nguyệt. Ánh trăng sáng mờ hệt như càng thêm một phần vừa nhu hòa, vừa thêm phần quỷ dị.
46
Chương 5:
Thiên địa một cánh đồng cỏ trải dài tới cuối chân trời. Làn gió thổi tới, lại làm cho từng cánh hoa cuốn bat đi, mùi hương thơm thanh nhã mà dịu ngọt trải dài trong không khí.
47
Chương 6: Trăm Năm Man Hoang
Thiên Nhan lấy một tấm áo choàng đi ra bên ngoài để tránh ánh nắng và gió cát. Nắng Man hoang trải dài khắp trốn, cát Man Hoang theo gió bay khắp bốn bề.
48
Thiên Nhan cùng Hiên Viên Lãng bước vào lại căn nhà gỗ, nàng nhìn quanh thì thấy lại có thêm một nam nhân nữa đang ngồi trên giường trúc. Nam nhân này một thân mạng ào màu xanh, nhìn hệt như một thư sinh yếu đuối.
49 Sát Thiên Mạch luồn tay vào áo Thiên Nhan, hai tay vuốt ve gò bồng đảo của nàng làm cho nàng kêu lên những tiếng rên kích tình. Hiên Viên Lãng cũng đi tới bên cạnh nàng, hắn đưa móng vuốt của mình lại, vuốt ve sống lưng của nàng.
50 Trước khi các bạn đọc, mình xin nói thẳng, nếu ai không thích truyện của mình xin hãy đi ra. Góp ý thì hãy dùng từ ngữ nhẹ nhàng, vậy nhé!
Thiên Nhan nhìn người bước vào, hốt hoảng không thôi, hắn đây là muốn làm gì? Nàng không còn sức lực nưa rồi! Nàng không muốn!
"Dừng lại, tất cả các ngươi dừng lại ngay cho ta!"
Đông Phương Úc Khanh cười gian, tiến lại phía Thiên Nhan, ôn nhu, từ từ nói:
"Nhan nhi, nàng lo lắng gì chứ? Ta chỉ là muốn chữa thương cho nàng thôi mà, nào, lại đây, ta bôi
thuốc cho nàng a~"
Mạc Băng nhìn biểu tình kia của Đông Phương không khỏi thương sót cho Thiên Nhan, con sói này, nếu như nàng tin hắn thì sẽ nguy a~.