161 Hàn Giao trước khi hóa rồng trời sinh đã có huyền băng lực, nhưng lại rất khó khống chế hoàn toàn. Phàm là nơi nó cư trú thì trăm dặm sẽ bị sương mù bao phủ.
162 Tông Thủ vào lúc này luyện bộ quyền pháp khác, cũng không phải là quyền thuật luyện thể gì đo, cũng không phải là do hắn sáng tạo ra. Đây là quyền thuật từ thời đại Vân Hoang đã lưu truyền rất rộng, tên gọi là ‘ Loạn Phi Phong Quyền ’.
163 - Còn không buông ta ra? Hôm nay ta nhất định phải giết hắn!- Đừng mà Sương tỷ, người này vừa rồi đâu có sai, là hắn tới thủy đầm này trước mà. Hắn cũng không biết chúng ta tới nơi này, không có rình coi.
164 - Tông Thủ?Diệp Phi Hàn dúng ngón tay gãi đôi má, dường như bộ dáng rất buồn rầu. - Thật là khó nhớ, sau này ta kêu là Thủ đệ được rồi, họ Tông này thật kỳ quái! Ân, tại sao nghe rất quen thuộc thế nhỉ!Tông Thủ cười mà không nói, Thất Vĩ Thiên Hồ Tông thị, ít nhất trong niên đại này là đại danh đỉnh đỉnh, là một trong số ít mấy gia tộc cường đại của Yêu tộc.
165 Sau khi tiến vào nước sâu, dù quanh mình là nước lạnh, Tông Thủ vẫn cảm thấy trong người nóng bức khó chịu nôi. Không cần đánh quyền, lỗ chân lông đã bài xuất mồ hôi ra rồi, đều là màu sắc đen nhánh như mực.
166 Dung hợp địa mạch nhập vào cơ thể thì nội đan và ngoại đan khác nhau. Tất cả ngoại đan chất liệu phần lớn đều là Phi Kim Tức Thạch, mặc dù làm hư cũng không sao cả.
167 Huyền Sơn Thành tuy là tên là Sơn Thành, nhưng lại thành lập trên đất bằng. Bên trái là sông lớn, bên phải là núi cao, ở gần là đồng cỏ phì nhiêu vạn dặm, địa thế như rồng nằm hùng cứ bốn phương.
168 - Bình chướng thiên nhân?Lực chú ý của Thủy Lăng Ba cũng đã thoáng di chuyển một chút, hắn nhíu mày lại, nói:- Việc này đúng là khó làm, từ Vân Hoang đến nay người đã thành công phá tan bình chướng thiên nhân, chỉ có năm vị nhưng đều dựa vào ngoại lực.
169 - Nhìn khí cơ tỏng cơ thể vẫn còn tính toán là vững chắc, nhưng mà dùng thể chất của ta hiện giờ thì dĩ nhiên rèn luyện không kém gì cấp Tiên Thiên. Chỉ cần đem ân cần săn sóc mạch luân bên ngoài là có thể dung nhập một đầu địa mạch.
170 Đầu của nam tử cánh tay móc câu bay thẳng lên trời, thần sắc kinh ngạc giống như cho tới bây giờ còn không rõ là chuyện gì diễn ra, vừa rồi xảy ra chuyện gì.
171 - Không lâu trước đó Tông Thủ vừa mới tiến vào Tiên Thiên chi cảnh. Cảnh giới vẫn chưa ổn định làm cho hai vị chê cười rồi!Lời còn chưa dứt trái tim của Diệp Phi Sương lại nhảy mạnh một hồi.
172 Tuy kiếm khí đã tiêu tán đi, băng hỏa chi lực và tử lôi vẫn còn, đang nổ tung khắp nơi và lưu lại trên mặt đất, lúc này mở ra hố sâu chừng mười trượng mới tiêu tán đi.
173 Đợi tới khi bóng người của Tông Thủ triệt để biến mất trong đống tuyết. Diệp Phi Hàn mạnh mẽ giãy dụa ra ngoài, cỏi bỏ khống chế của Diệp Phi Sương. Trong mắt của nàng hiện ra thần sắc tức giận nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ nói:- Sương tỷ ngươi làm cái gì vậy? Thủ đệ hắn cứu mạng của chúng ta đấy, tại sao ngươi đối đãi với hắn như vậy?Diệp Phi Sương thần tình lạnh nhạt:- Cái gọi là nên có tâm phòng người, tỷ muội chúng ta người mang trọng bảo, thân phận càng không nên cho ai biết.
174 Trong nội tâm Tông Thủ kêu khổ, bị thân thể ôn nhu nhuyễn lệ kia ôm vào ngực, trước ngực là vú nhỏ đầy đặn. Chỉ cần là nam nhân thì không ai không động tâm.
175 Sau khi vỗ cánh lướt đi trên bầu trời, Tông Thủ chỉ thấy núi sông phía dưới nhanh chóng co rút lại. Dùng Dạ Du chi cảnh bay lượn trên không trung, cảm giác lại khác biệt rất nhiều.
176 Sơ Tuyết cũng đã giật mình, cho rằng Tông Thủ muốn giúp cô gái kia được ra đi thanh thản. Sau một lát nàng mới phát hiện nhát kiếm kia không có đâm vào tim của cô gái kia.
177 Trong nhà gỗ đơn sơ, dùng thô mộc tạm thời chế thành cái giường, lúc này có một nam hai nữ đang ở trên giường, hào khí hương diễm. Nam quỳ ngồi ở trên giường, dáng người hơi suy yếu, đúng là Tông Thủ.
178 Lúc Tông Thủ xuyên thẳng qua vùng rừng núi kia thì Tông Nguyên cùng Sơ Tuyết đã lục tục đuổi kịp. Người phía trước hôm nay đã bước vào Võ Tông chi cảnh.
179 - Những thứ này hẳn là hầu nhi tửu trong truyền thuyết!Một ý niệm của Tông Thủ bay về góc đông bắc của động đá. Đồ chứa làm bằng đá nguyên thủy, hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng không có ngoại lệ đều có chất đầy linh quả, nghe đồn tất cả khỉ đều chứa trái cây trong động của mình.
180 - Thiếu chủ, rốt cuộc ngươi đang làm mấy thứ gì? Làm gì mà đám khỉ đuổi theo không bỏ vậy?Ở trên hoang dã vân xa vẫn chạy trên đường tới thành trì. Mà Sơ Tuyết lúc này thò đầu ra cửa sổ nhìn lại, lòng còn sợ hãi nhìn qua đằng sau, sau khi rời khỏi Thủy Tiên Hồ gần hơn hai ngàn dặm thì vân xa đã chạy được gần tám giờ rồi.