21 “Biết chúng ta vừa mới làm cái gì không,” Vương Tuấn thản nhiên nói: “Là giao phối!”
Ánh mắt Vương Tuấn bao hàm châm chọc khiêu khích: “Tôi chính là có huyết thống chứng minh kết quả của sự giao phối.
22 Trần Tố sau khi hôn mê ngắn ngủi bị nước sặc tỉnh, cơ thể lay động trong nước, nếu không phải sặc nước chỉ sợ Trần Tố cũng không tỉnh nhanh vậy được, mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy là một con dao, một con dao sắc bén!
Trần Tố ngẩng đầu ánh mắt đầu tiên liền thấy Vương Tuấn cầm một con dao từ cửa tiến đến, tim Trần Tố đều thít chặt đau đớn, không ai thấy dao mà không kinh hãi, huống chi cổ Trần Tố còn nhớ rõ đau đớn hít thở không thông.
23 Đặt Trần Tố nằm ngang, Vương Tuấn cau mày, Lưu Trấn Đông cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) nhìn vết máu xúc mục kinh tâm (trông mà giật mình)nói: “Tôi không phải cố ý, xin lỗi, tôi đi tìm bác sĩ đến.
24 Ló đầu ra thăm dò xác định cầu thang không có ai, Trần Tố lập tức ba bước thành hai bước lao xuống cửa lớn tiểu khu.
Lão bác sĩ ngồi trong phòng mạch mở cửa đối diện hành lang thoáng nhìn thấy khuôn mặt của thân ảnh lao ra ngoài thì ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn thân ảnh kia chạy vội ra cửa lớn tiểu khu, nhìn nhìn, nghĩ nghĩ lại xoay người coi như không nhìn thấy.
25 Lưu Trấn Đông ngồi xổm xuống rất đồng tình nhìn Trần Tố té xỉu, vẻ mặt Trần Tố vừa nhìn thấy bọn họ xa xa đã ngất đi có chút buồn bực bi thương!
Hôm đó bọn họ đi mua thuốc nói chuyện xong không tới năm mươi phút đã quay về, nhìn căn phòng không một bóng người, mặt Vương Tuấn trầm tĩnh như thường, kéo tất cả ngăn tủ ra nhìn một lần.
26 Vừa chờ Tống Uy đem xe qua, bọn họ vây quanh Trần Tố ngồi xuống, gió trên núi rất thoải mái, Trần Tố cũng tỉnh, Cao Viễn ý bảo để y tới khuyên Trần Tố một chút, dù sao trong mắt Trần Tố, Cao Viễn tướng mạo ôn hoà vẫn là người tốt.
27 Sự tình giải quyết viên mãn, hôm nay cứ quay về khu vực thành thị trước, còn phải ở lại đây một đêm, mọi người đều đói bụng, hiện tại chỉ muốn một bữa cơm thật no bụng.
28 Nhà lão trung y ở ngay trong khu lầu cũ kĩ sau tiểu khu, chỉ một gian phòng, xem ra là sinh sống một mình, khắp nơi là tạp vật, căn phòng mười mét vuông âm u ngột ngạt cùng hình tượng ông lão hiên ngang rất là không tương xứng.
29 Trần Tố không phải là người thông minh, nhưng là người hiếu học, là người tuân theo quan niệm truyền thống tôn trọng học giả (người có học), bọn họ nhìn nhau cười không nổi, tôn trọng? Vì trường của bọn họ? Bọn họ nhìn Vương Tuấn cũng cảm nhận được cảm giác vô lực sâu đậm của Vương Tuấn, xem ra bọn họ đều phải không phụ lòng phần tôn trọng này đi làm người tốt rồi.
30 Vương Tuấn liếc nhìn mặt bàn, anh cũng cảm thấy mình đúng là có bệnh.
Bữa cơm này Lưu Trấn Đông không muốn nể mặt mũi, ăn vào sẽ xảy ra chuyện đó.
Vương Tuấn khắc phục hậu quả mời khách ra ngoài ăn, buổi chiều vừa lúc còn có chuyện phải làm.
31 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lớp bổ túc Vương Tuấn tìm cho Trần Tố không phải trường bổ túc thuần tuý vì thi vào đại học mà thiết lập.
32
Vương Tuấn cũng chính thức tốt nghiệp, nhìn nón cử nhân Vương Tuấn chụp xong ảnh tốt nghiệp thì ném sang một bên Trần Tố hâm mộ muốn chết.
Vương Tuấn ra ngoài, xem sắc mặt của Vương Tuấn cứ y như lúc người nhà gần như một năm một lần tìm Vương Tuấn hẹn anh có chuyện, sống cùng Vương Tuấn một năm rưỡi, bản lĩnh sát ngôn quan sắc của Trần Tố đã thăng cấp, Vương Tuấn tuy rằng không hỏi tới bài vở Trần Tố, nhưng là rõ ràng không ủng hộ, tính tình Vương Tuấn cũng khó đối phó, Trần Tố vừa hơi cáu kỉnh lên là Vương Tuấn liền lấy chuyện không cho cậu đi học ra uy hiếp, mỗi tháng cũng phải hai ba lần, nhiều lần rồi lại không để trong lòng.
33 “Vương Tuấn. ” Cao Viễn ít nhiều có chút không hiểu hỏi: “Tại sao cậu muốn Trần Tố vào Bắc Đại? Phong cách trường Bắc Đại không thích hợp với Trần Tố.
34
Lúc này Vương Tuấn bị một chuỗi tiếng điện thoại gọi đi mất, khoản tiền cuối cùng chuyển tới rồi.
Trần Tố không có câu trả lời một mình buồn bực mở quà mừng cậu kim bảng đề danh (thi đậu) của bọn Cao Viễn mà Vương Tuấn mang về, Cao Viễn tặng notebook tinh xảo, Lưu Trấn Đông tặng cải trắng bạch ngọc* từ trong nhà mang ra, Tống Uy tặng thực dụng nhất, là thẻ hội viên vàng mua sắm tại siêu thị gần đây.
35 Quang minh chính đại đi vào cổng chính lộng lẫy trang nghiêm, Trần Tố hưng phấn, mặc dù khu học của tân sinh viên năm nhất bọn cậu ở quận Xương Bình, điều này cũng không thể dập tắt hưng phấn nhiệt tình của Trần Tố, thoả thích dạo quanh nơi sau này sẽ học.
36
Trần Tố đi Sơn Tây coi như biết chịu khó, sự thật là sợ Vương Tuấn làm chuyện gì đó bất chính mà liên lụy đến cậu, giám sát là nhất định phải có.
Kì thật thời gian Vương Tuấn ở Sơn Tây rất ít, ba năm trôi qua, than đá hiện tại đã không phải là ngành chủ yếu nhất của công ty Vương Tuấn, anh làm gì? Trần Tố như trước không hay biết, dù sao Vương Tuấn ba ngày hai bữa chạy bên ngoài, Trần Tố vì điều tra xem Vương Tuấn có phải làm cái gì bất hợp pháp hay không cũng theo anh chạy hai lần, kết quả mệt mỏi muốn chết, theo không kịp bước tiến chân không chạm đất của Vương Tuấn, nhưng cũng nhìn thấy thành phố đang chuyển biến từng ngày, đâu đâu đều giống như công trường kiến trúc quy mô cực kì lớn, Trần Tố học điều tra xã hội nhìn nhiều một chút cũng tốt.
37 Trước khi trời tối dây cáp dây thừng đèn đêm toàn bộ các loại dụng cụ được mua về, công nhân thay phiên ăn, miếng thịt lớn đủ ăn no. Mấy người già thay phiên nhau vây quanh ba chiếc xe, Trần Tố ở trong phòng làm việc nhỏ của văn phòng thôn, khi trời tối đầy bướm đêm và muỗi.
38 Cái này, Trần Tố một chút cũng không nhìn ra được, có thể là bởi vì Lưu Trấn Đông luôn là hình tượng lưu manh trong mắt Trần Tố, Trần Tố không tin cha hắn lại là một cán bộ cao cấp nghiêm túc thế này.
39
Trần Tố bất an suy nghĩ thật lâu, Trần Tố thực sự rất khó nói chuyện này với Vương Tuấn.
Vương Tuấn sẽ không tha thứ! Trần Tố có thể tưởng tượng thái độ sau khi Vương Tuấn biết, Trần Tố không quên vào lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Vương Tuấn nói chuyện người nhà với Trần Tố cái ánh mắt đỏ rực tuyệt vọng và căm hận như dã thú bị thương đó, Trần Tố không thích ngồi trong căn phòng trống vào tiết trời lạnh lẽo, quá lạnh rồi.
40
Vương Tuấn hai ba bước đuổi theo Trần Tố muốn chở Trần Tố về nhà, tâm tình Trần Tố rất kém, Vương Tuấn nhìn ra được.
“Để em đi một mình được không?” Trần Tố muốn yên tĩnh một chút, Trần Tố giờ này khắc này rất buồn bực, “Trước khi trời tối em nhất định sẽ về, anh để em một mình đi.