61 Vân Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn trên bàn làm việc, lại là một bó hoa hồng đỏ rực, tràn đầy sức sống, chín trăm chín mươi chín đóa, từ lúc người giao hoa cầm nó đưa đến tầng tám mươi tám, toàn công ty đều đã muốn nhốn nháo, Vân Hi vừa rồi lúc đi lên cũng đã nghe chút đồn đãi, không nghĩ tới Thượng Trạch Nhất vẫn còn muốn đùa giỡn.
62 “Tổng giám đốc, Tả tiểu thư đến, ngài để cô ấy vào không?” Mandy gõ cửa phòng tổng giám đốc hỏi, Mẫn Thiên Hữu lúc này một tay nâng má, một tay khoát lên tay ghế, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ.
63 Khi Lăng Nhã Nhược vào thì đã không còn nhìn thấy Tả Thiến, nàng trực tiếp vào thang máy bấm tầng tám mươi tám, lần trước đã có đến một lần, Mẫn Thiên Hữu cũng không có từ chối gặp nàng, như vậy có thể nói rằng, nàng với hắn có gì đó đặc biệt.
64 Loại nước hoa Dior nữ này cùng với kiểu nước hoa nam mà Mẫn Thiên Hữu đang sử dụng chính là loại nước hoa tình nhân, hiện tại nghe yêu cầu này của hắn, không thể nghi ngờ rằng đã làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, tim đập mạnh và loạn nhịp nàng xoay người nhìn Mẫn Thiên Hữu, mà hắn ngay cả đầu cũng chưa nâng lên, tựa hồ đó chính là một câu nói vu vơ, làm cho nàng sinh ra hoài nghi đối với sức quyến rũ của chính mình.
65 Vân Hi chợt nhớ lại, nàng từng nhìn thấy trên tai hai người có mang cùng một loại hoa tai, nhìn rất giống một cặp, còn có lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Trạch Nhất, hắn cũng nói qua đối với phụ nữ không có hứng thú, mà Mẫn Hiếu Triết lại gần như có bệnh khiết phích khi có phụ nữ đến gần, Vân Hi có chút không hiểu trừng lớn đôi mắt, gần vài giây sau nàng mới nhanh nhặt lên di động trốn ra sau một bức tường, nơi này là hầm để xe, hơn nữa hiện tại là giữa trưa nên không có người đến, xe của Mẫn Thiên Hữu còn đang đỗ ở đối diện nàng, Vân Hi trấn định lại tinh thần rồi quay sang nhìn một lần nữa, nhưng lúc này chỉ thấy khuôn mặt cười tỏa sáng của Thượng Trạch Nhất, vẫn giống như lần đầu vừa trong sáng vừa tà ý, mà Mẫn Hiếu Triết cũng là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, Vân Hi càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, như muốn cho rằng lúc nãy chỉ là nàng ảo giác.
66 Nhắm mắt lại, nàng đều có thể cảm giác được hơi thở mãnh liệt kia đến từ người đàn ông lạnh lùng độc đoán kia, hai tay Vân Hi bị giam cầm trên đỉnh đầu, trong miệng tràn đầy hơi thở cường thế của hắn, cánh môi tê dại vì hắn gặm cắn cũng khiến nàng hơi đau nhói, hắn cũng không quên truy đuổi chiếc lưỡi ngọt ngào thơm tho của nàng, bắt buộc nàng thuần phục dưới thế tấn công của hắn.
67 Dùng một chút lực, Mẫn Thiên Hữu nhẹ nhàng ôm nàng đang ngã ngồi vào trong lòng, ánh mắt giận dữ khi bắt gặp khuôn mặt trắng nõn nhợt nhạt kía bỗng thấy đau lòng, động tác ở cánh tay cũng mềm nhẹ đi rất nhiều.
68 Trong căn phòng tối, khắp nơi tràn ngập hương vị mê loạn, quần áo vứt tứ tung, liên tiếp những tiếng thở dốc quanh quẩn trong phòng, trên giường lớn một người đàn ông cường tráng, đang dùng sức hôn cô gái đang thở gấp ở dưới thân, âm thanh rên rỉ mê hoặc mang theo tình dục dưới sự khiêu khích của người đàn ông.
69 Sáng sớm, âm thanh của Mẫn Thiên Hợp làm đánh thức Vân Hi, nàng mở to mắt nhìn trước mặt mình khuôn mặt tuấn tú phóng đại kia, kinh hách vội vàng theo trên giường ngồi dậy, Mẫn Thiên Hợp đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở bên người nàng, nhìn nàng tỉnh dậy, khóe miệng mang theo ý cười nói,“Tỉnh? Đã muộn rồi!”Vân Hi đưa ánh mắt hướng nhìn đồng hồ trên vách tường, nó đã gần đến vạch chin giờ rồi, nàng vuốt cái trán, vẫn cảm thấy cả người vô lực, nàng chưa bao giờ ngủ quên mà hôm nay lại như thế.
70 Người duy nhất làm cho hắn nghĩ đến cũng chỉ có Lăng Vân Hi, nhưng hiện tại nàng vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh trai, Mẫn Thiên Hữu biết, chỉ cần Mẫn Thiên Hợp không mở miệng, hắn sẽ không có biện pháp danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng, mà hắn hiện tại càng ngày càng không chịu được những khi không nhìn thấy nàng!Chỉ cần nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết mang theo quật cường kia, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp, ngay cả mọi sắc thái chung quanh đều cảm thấy sáng hơn rất nhiều, Mẫn Thiên Hữu tăng ga, hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy Vân Hi!Bó hoa bách hợp màu lam tím rất đẹp, mang theo những giọt sương còn đọng ở cánh hoa như những hạt bụi nhỏ của hơi thở tự nhiên, nếu không phải Thượng Trạch Nhất đưa đến, có lẽ Vân Hi sẽ thích, nhưng sau khi nàng vô tình nhìn thấy một màn kia ở bãi đổ xe, đối với hắn vốn không có hảo cảm, giờ phút này lại càng thêm chán ghét.
71 Vân Hi muốn rút tay ra cũng không rút được, chỉ có thể cảm thấy sắc mặt nóng lên mà đi theo phía sau hắn, thẳng đến khi đã ngồi vào xe, nàng còn có thể cảm giác được, vừa rồi những người đó nhìn nàng với ánh mắt khác thường, rõ ràng mang theo ý ganh tỵ và tò mò, đúng rồi, chuyện nàng đã kết hôn người khác còn chưa biết!Mà bọn họ nếu biết nàng cùng Mẫn Thiên Hữu là quan hệ chị dâu em chồng, không biết có phải sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác nữa hay không?Vân Hi nhìn một bên sườn mặt hắn, một người đàn ông hấp dẫn như vậy, hắn là bên người hẳn có cả đám mỹ nữ mới đúng, mà nàng cũng chỉ là một cô bé lọ lem mà thôi.
72 Ban đầu là hai người bây giờ trở thành ba người, Vân Hi chỉ yên lặng nghe hai người họ nói chuyện, yên lặng đến mức nàng giống như một khán giả. “Cô đi đâu?”.
73 “Em đi đâu? Tôi đưa em đi!” Thượng Trạch Nhất vẫn ôm nàng hướng về phía xe của mình, Vân Hi còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn, nên tùy ý để Thượng Trạch Nhất kéo vào trong xe, thẳng đến khi đến trước cửa công ty nàng mới bình tỉnh lại.
74 Vừa rồi khi phát hiện nàng không ở đó, lòng ngực hắn như muốn nổ tung, liền bỏ lại Rita chạy đi tìm nàng, ở cửa công ty lại nhìn thấy nàng đi cùng xe với Thượng Trạch Nhất, hai người khi ngồi trong xe, ở góc độ của hắn có thể nhìn thấy là Thượng Trạch Nhất hôn Vân Hi, điều này làm cho hắn nguyên bản đang tức giận lại càng thêm điên cuồng hơn.
75 Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì đau đớn mà nhăn lại, Mẫn Thiên Hữu hận không thể đánh chính mình một cái tát, hắn vừa mới làm gì vậy?“Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện!” Nghe nàng kêu lên đau đớn, trái tim hắn đã muốn ngừng đập rồi, đau ở trên người nàng, so với trên thân thể hắn còn làm hắn đau lòng gấp vài trăm lần.
76 “Em về phòng làm việc đợi đi, tôi đi gặp ba!” Khi Vân Hi mới vừa đi ra thang máy, Mẫn Thiên Hữu từ phía sau kéo qua cánh tay của nàng, động tác không hề thô bạo giống như trước, Vân Hi lại phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, không lên tiếng trả lời, nhưng hướng về bàn làm việc của mình mà đi.
77 Vân Hi cơ bản đoán được Mẫn Bác Luân sẽ nói cái gì với nàng, nhưng khi ông ấy đi ra cũng chỉ có nhìn nàng một cái, sau đó không nói một lời rời đi. Nàng khẩn trương, cảm xúc nhất thời liền như nhẹ nhõm rồi, khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt trấn an của Mẫn Thiên Hữu, nàng có chút tức giận xoay người không để ý đến hắn.
78 “Làm sao vậy? Ở đâu?” Mẫn Thiên Hữu nhìn nàng vẻ mặt lo lắng, liền lập tức đem xe thay đổi phương hướng, phóng nhanh đi. Vân Hi hỏi địa chỉ liền tắt điện thoại, một lòng không yên, Lăng Đồng Cẩn thường ngày phong độ, tao nhã, thái độ giống hôm nay thật đúng là nàng chưa gặp qua bao giờ.
79 Vân Hi thấy thế, chạy nhanh đứng ở trước mặt Lăng Đồng Cẩn, cầm lấy khăn giấy trên bàn giúp hắn lau rượu trên mặt,“Anh và Tả tiểu thư làm sao vậy?”Cô gái kia, lần đầu tiên nhìn thấy, Vân Hi đã không thích, một người phụ nữ mị hoặc như vậy, nàng cho rằng không xứng với Lăng Đồng Cẩn!“Tiểu Hi, thực xin lỗi, anh làm em sợ rồi? Không có việc gì, đàn bà mà thôi, lão tử không cần!” Lăng Đồng Cẩn giả bộ trấn định, ở trước mặt Mẫn Thiên Hữu trước mặt, khí thế lại yếu đi vài phần, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo lời nói thô tục bình thường chưa từng nói qua.
80 “Thiên Hữu!” Lăng Nhã Nhược bước xuống từ trên chiếc xe thể thao màu đỏ, sửa sang lại tóc một chút, tràn đầy ái mộ đứng ở cửa xe của Mẫn Thiên Hữu nhẹ gọi.