21 Chương 53: Hoa khôi Đây là một mỹ nhân, một mỹ nhân tuyệt đẹp. Đôi mày thanh tú, cong dài. Ẩn dưới là một đôi mắt trong suốt như nước, dường như có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, cái mũi xinh xắn như được chạm trổ từ ngọc trắng, đôi môi anh đào không cần phải tô son cũng đã đỏ mọng, tất cả hợp lại tạo nên một gương mặt trái xoan diễm lệ.
22 Chương 54: Ghen tuông bộc phát "Vô Song? Vô Song? Vô Song Vô Song Vô Song Vô Song Vô Song…" Hệt như gọi con chó nhỏ hay con mèo, Xuân Yến cất cao giọng gọi từ Hoàng cung cho tới Phượng cung, thậm chí nàng còn xông thẳng vào nội điện, ánh mắt giống như ra-đa lướt qua mọi ngõỏ ngách, nhưng vẫn không tìm được người, lúc này nàng mới hướng về phía Phượng Dật đang ngồi yên lặng trên long kỷ, hỏi: "Hoàng thượng, Vô song có ở đây không?" Phượng Dật ngẩng đầu nhìn nàng một cái, để bút lông xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Không có ở đây.
23 Chương 55: Tiểu hoàng đế đại chiến chúng hoa khôi Đây là mỹ nhân, toàn bộ đều là mỹ nhân. Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm lệ lạnh lùng, cô độc kiêu ngạo, tao nhã, đáng yêu, cao sang quý phái, cao thấp, mập ốm khác nhau.
24 Chương 57: Gặp lại Vô Song Đầu hạ cuối xuân, cây cây đơm lá nõn nà, nụ hoa e ấp khẽ ca cùng gió. Cây đại ven hồ có lẽ đã hàng trăm tuổi, hương hoa vảng vất bay múa, trời trong nắng ấm, gió nhẹ nhàng phơ phất.
25 Chương 58: Hắc – Bạch Vô Thường Trong thuyền hoa hai tầng quả thật tầm nhìn rất tốt, cảnh ven hồ hết thảy đều thu vào mắt. Thân thể Nam Cung Xuân Yến ở thời cổ đại không phải chịu chín năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, lại thêm ba năm trung học bốn năm đại học, chưa kể học các lớp abc điên cuồng khác, nên thị lực vẫn rất tốt, nhìn xa không thành vấn đề.
26 Chương 60: Cái ôm bất ngờ “Hoàng thượng, nhanh lên, nhanh lên! Đã nói với người đến tám trăm lần là đi sớm một chút, người còn lề mề đến tận bây giờ.
27 Chương 64: Tiếp tục loạn Len lén đá đá chân Hoa Hoa dưới gầm bàn, Xuân Yến ném cho nàng một cái liếc mắt ý “Chuồn thôi!” Hoa Hoa hiểu ý lặng lẽ gật đầu.
28 Chương 65: Hồng nương Hoa Hoa Cắm đầu cắm cổ chạy vào một con ngõ nhỏ không người, Xuân Yến và Hoa Hoa đang ngồi dài dưới đất, nhàn nhã thảnh thơi hưởng thụ cảm giác thong dong ngắm mặt trời lặn đã trót quên từ lâu.
29 Chương 67: Kẻ ăn người ngó Tiết xuân chậm chậm lùi xa, còn lại thương thơm la đà quấn quýt. Trên mặt hồ rộng lớn bình yên, vài nhà thuyền nhẹ nhàng đưa sóng.
30 Chương 69: Câu cá Hai thúc có muốn nướng cá với Phù Nhi không?” Con bé con rất hào phóng. “Cùng… Cùng đi được sao?” Quả tim Ti Thần nổ bùm một cái. “Không… Chắc không được rồi…” Ti Thần liếc mắt thấy cách đó không xa, không biết có chuyện gì xảy ra mà Xuân Yến với Hắc Vô Thường cười với nhau tươi thế, lại lén lén liếc sang người bên cạnh đang bừng bừng.
31 Chương 70: Tra tấn “Trả thù… lạc lạc… đây là trả thù… lạc lạc… chắc chắn là… lạc lạc… trả thù… ta đã biết mà… lạc lạc … Tiểu… vương bát đản kia… Tuyệt đối không có… lạc lạc… hảo tâm… Hai hàm răng va vào nhau lập cập, Xuân Yến nắm chặt hai bàn tay đến nổi cả gân xanh, cổ họng khản đặc cắn chặt răng, mặt mũi tái nhợt – vừa vì lạnh vừa vì tức giận – rồi lại đỏ ửng lên.
32 Chương 72: Bùng nổ Mùi thuốc nồng đặc quyện trong không khí khiến cho Phượng Dật vừa mới bước đến cửa đã chịu không nổi nhíu mày. Vén lên bức rèm che, hắn thấy Xuân Yến nằm bẹp trên trường kỳ, cả chân từ đùi đến gót bị bó chặt trong một đống băng trắng muốt, nhìn cũng thấy rất đau.
33 Phần 2: Chương 1: Tâm loạn Ánh nắng rực rỡ, hoa cỏ đua cười, từng đám mây trắng lười nhác rong chơi. Từng lọn tóc dài mềm mại bay bay theo gió, tà váy dài phấp phới như sóng hoa.
34 Chương 2: Tắm hoa táo Rí rách roạt roạt – tiếng nước khua trong phòng thật thanh thúy dễ nghe. Trong hoàng cung, Xuân Yến đã đặc biệt sai người làm một cái bể bơi nhỏ, Xuân Yến, Xuân Hoa và một con nhóc ba tuổi đang chơi đùa đến quên ngày tháng trong bể nước.
35 Chương 4: Con sư tử thức giấc “Ô ô ta thật đáng thương. ” “Ô ô, Hoa Hoa, ta thật đáng thương. ” “Ô ô, ta là người đáng thương nhất thế giới này. ” Ô ô ô ô ô… Cắn muốn đứt cả chiếc khăn lụa nhỏ bé, đôi hàm răng trắng bóc nghiến nghiến nghiến nghiến, đôi mắt to tròn chớp chớp chớp chớp chớp, cái cổ trắng ngần rung rung rung rung rung, Xuân Yến gào gào gào gào gào.
36 Chương 7: Đêm điên cuồng Giữa đêm mùa hạ, cái nóng thấm cả vào không khí. Xuân Yến tắm rửa xong, chỉ mặc một cái yếm, bên ngoài khoác một cái áo sơ mi mỏng màu trắng lười biếng trễ trễ nải nải bên thắt lưng, ôm giấc mộng đêm hè.
37 Chương 9: Đêm điên cuồng (Lại tiếp) Nàng cũng hung hăng ngẩng đầu lên, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn. “Nhả ra. ” Phượng Dật cắn răng cố kiên nhẫn.
38 Chương 10: Phiền não đột kích Cờ chiến phần phật, hơn một ngàn thị vệ chỉnh tề sắp hàng thành đội chờ xuất phát. Chính giữa đột ngũ, rõ ràng là long liễn xa hoa chói mắt của Phượng Dật.
39 Chương 11: Manh mối Một cô gái trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám hai tay ôm chân lẳng lặng ngồi trên ghế quý phi, hai hàng Nga Mi thon dài (lông mày) hơi nhíu, không nói một lời, thẫn thờ nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, đôi mắt to đen láy trống rỗng vô thần, dường như trong lòng tràn đầy ưu thương vô hạn.
40 Chương 13: Đường về Tuần mã tận tình rong ruổi trên quan đạo, chở người cao quý nhất quay về Phượng Hoàng thành. Cảnh sắc hai bên đường đẹp như hoa, nhưng Phượng Dật chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, tâm tư của hắn đã sớm theo gió thu bay tới bên bóng hình kiều diễm nơi Hoàng thành xa xôi kia.
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50