21 Chương 21: Sóng gió Biết chuyện của bà Génie tôi chẳng còn tâm trạng để tiếp tục du lịch ở Marsellie nữa. Từ lúc ở nghĩa trang về tôi chẳng nói một lời nào cả.
22 CHƯƠNG 22: Tin tưởng Cũng đã rất lâu kể từ lần đầu tiên tôi đến nơi này. Lần này thì mọi chuyện có lẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Quang cảnh xung quanh cũng không đáng sợ như lần đầu tôi đến.
23 Chương 23: Yêu từ trước. - Anh. . . – Tôi cứng họng, tên này cũng quá ngang ngược đi. - Sao nào? – Anh dụi đầu vào tóc tôi. – Không yêu anh nữa à? -.
24 CHƯƠNG 23: Giọng nói quen thuộc. - Vợ yêu anh ngay từ trước sao hả vợ? Anh nghe mà vẫn không tin được. Anh hạnh phúc lắm vợ à! - Ngủ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Tôi hét một tiếng dài với người đang làm ồn kia.
25 Chương 25: Điều tra. - Ý cô là cái chết của Nguyên Quân? - Đúng vậy! Anh đừng quên đó là ý của anh! - Ý tôi? - Đúng! Anh đừng quên là anh ép tôi! - Cô buồn cười thật! Chính cô bày ra mọi chuyện, bây giờ nói là ý tôi sao? - Nếu tôi cho cô người yêu bé bỏng của anh nghe thì sao? Chẳng phải cô ấy đã về nước rồi sao? - Cô dám!? - Sao không? Là anh ép tôi! Anh cướp Thành Toàn từ tay tôi! - Tôi thu mua Thành Toàn là vì cô ép tôi, cô quá tham lam, quá tàn nhẫn! - Chị Lam Anh? Tiếng của Huy vang lên khiến mọi âm thanh đều im bặt.
26 Chương 26: Sự thật - Có! Cô hoàn toàn có thể! - Chị thừa biết, tôi chẳng liên quan đến Thành Toàn cũng như KL, thế nào gọi là có thể? - Tôi biết, nhưng lí do, Đức Long thua mua công ty của tôi là do cô, chỉ là tại cô! – Chị ta đặt cốc cà phê của mình xuống rồi trừng mắt nhìn tôi.
27 Chương 27: Mẹ chồng. - Hì hì! – Tôi nặn ra nụ cười giả tạo nhất có thể. - Cười cái gì! Cũng chẳng phải là em chưa gặp qua! – Anh vuốt tóc tôi.
28 Chương 28: Tiệc sinh nhật. - Vì sao bác không nói với anh Long, lại đi nói với cháu? -. . . - Vì bác hiểu rõ tính cách của anh ấy, người anh ấy yêu là cháu, nên bác không thể nào bảo anh ấy bỏ cháu được đúng không ạ? Không ngờ cháu lại nói câu này đến ba lần! Cháu đã từng nói với một người rằng, chỉ cần anh Long không yêu cháu, cháu sẽ tự động rời khỏi anh ấy! Cháu xin lỗi, cháu không làm được! - Cô! - Bây giờ cháu thật sự yêu anh ấy, nếu bác có hiểu làm cháu điều gì, nếu được hãy để cho cháu giải thích! - Hiểu lầm? - Thằng Long là người hiểu chuyện, nó chỉ cảm thấy có lỗi với cô khi bắt cô ba năm ở bên nó mà thôi! Nó là con tôi, tôi hiểu! - Dạ, vậy thì bác cứ khuyên anh ấy đi ạ! cháu xin lỗi! Cháu còn phải về công ty làm việc, cháu chào bác! Từ lúc nói chuyện với mẹ anh đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ được đâu là nguyên do về sự thay đổi của bác ấy.
29 CHƯƠNG 29: Tiệc sinh nhật (2)Từ ban công tôi ngắm nhìn thành phố của mình. Đột nhiên tôi nhớ đến Melbourne, nhớ đến gia đình Smith và nhớ đến cả những tháng ngày hạnh phúc của chúng tôi nữa.
30 CHƯƠNG 30: Giấu giếm. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên những phím đàn. Lướt vuốt nhẹ rồi giơ cao tay, liên tục nhấn mạnh xuống. Rầm rầm rầm. Có lẽ đây là bản “Đập vỡ cây đàn” phiên bản của tôi.
31 Chương 31: Thế nào mới tốt? - Lam Anh? Em có sao không? – Như Vi hỏi xong liền chạy sang ghế tôi ngồi, vỗ vỗ nhẹ lưng tôi. - Sao bây giờ chị mới nói cho em? – Tôi chỉ nhìn vào cốc nước của mình.
32 Chương 32: Ngoài tin tưởng chỉ còn yêu. Hai tháng sau. Biết là cô cũng chẳng phải dễ dàng gì với tôi mà. Hàng ngàn công ty không chọn, chọn công ty kiến trúc.
33 CHƯƠNG 33: Về nước. Tôi làm ngơ, im lặng vào bếp. Nhón chân mở tủ lấy một gói mì gói Hàn Quốc. Lan cực kì mê phim Hàn Quốc vì thế nó cố gắng “Hàn Quốc hóa” mọi thứ trong nhà, đến mì tôm cũng là mì Hàn Quốc.
34 Chương 34: Nói dối. - Alo? Alo? Em còn nghe đó không Lam Anh?Không biết đã bao lâu nhưng cuối cùng cũng có người gọi tôi hoàn hồn. Nhận thấy tay cầm điện thoại của tôi đã đẫm mồ hôi, tôi liền đổi tay và trả lời.
35 CHƯƠNG 35: Sinh em bé. Chúng tôi lặng thinh nhìn nhau. Bỗng tôi nghe được tiếng chuông điện thoại, thở nhẹ. Chưa bao giờ tôi cảm động khi nghe tiếng nhạc chuông điện thoại đến mức này.
36 Chương 36: Say. Thật là hết cách với người này, sáng giờ cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó suốt. Xe dừng trước cửa công ty rồi tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
37 CHƯƠNG 37: EM ĐỒNG Ý. Sáng tỉnh dậy thấy mình vẫn nằm ngay ở cửa tôi mới giật mình. Thì ra là tôi đã ngất đến tận giờ này, nhưng anh không phát hiện ra sao? Anh không lên phòng sao? Nghĩ xong mới tự giễu mình.
38 CHƯƠNG 38: Trả lại. - Jade? Jade là ai vậy em? – Anh đứng bên cạnh, cầm tấm thiệp cưới của chúng tôi rồi thắc mắc. - Người yêu cũ của em.
39 Chương 39: Chia tay. - Không! Lam Anh, anh … - Được rồi, phiền anh ra ngoài. Em muốn thay áo quần! - Anh … - Anh về đi, lát em tự về.
40 CHƯƠNG 40: Anh không còn là anh. Anh vẫn ở dưới kia!. Anh cứ như vậy đã hơn một tuần rồi. Từ lúc tôi về nhà bố mẹ đến nay, đêm nào cũng vậy. Ban ngày tránh anh được lúc nào thì tránh, còn ban đêm thì … như thế.