1 -LÊ HOÀNG BẢO NHI! Giờ là mấy giờ rồi mà con còn ngủ được. Có biết giờ muộn học rồi không?
Mẹ nó chạy bịch bịch trên hành lang, mở phanh cửa phòng của nó ra.
2 Ba nó trở nó tới trường, trên đường đi 2 cha con không nói với nhau 1 câu nào cả cho tới khi nó định mở cửa xuống xe.
-Bảo Bảo, ba xin lỗi vì chuyện vừa nãy nha.
3 «Phải mãi mãi xa ngôi nhà này với bao kỉ niệm sao?»
Nó đưa mắt nhìn ngôi nhà gắn liền với nó gần 10 năm qua.
-Bảo Bảo, nhanh lên con sắp trễ rồi.
4 -Chỉ mong là sẽ gặp thần tượng lần sau thôi!
Nó đứng 1 mình ở đấy lẩm bẩm, tay để ở trước ngực như kiểu gặp chuyện gì đó, mặt ngây ngây như con gà mái tây.
5 -Phù. . . Không biết cậu ta có thấy mặt mình không nhỉ? Mong là không thấy vì nếu thấy là nguy to.
Nó thở phào nhẹ nhõng, dạo khu phố rồi về. Trên đường đi về, nó cứ nghĩ đến thần tượng của nó.
6 Thiên Tỉ vu vơ mỉm cười nhìn theo hướng nó. Đã bao lâu rồi nụ cười ấy còn hiện về trên đôi môi của anh? Nụ cười cũng vụt nhanh đi và để lại là gương mặt lạnh lùng không biểu cảm vốn có.
7 Cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm, nó đang ngồi đối diện anh thì bị mẹ nó và mẹ anh đuổi sang bắt nó ngồi với anh. Nhưng cũng may Nam Nam cũng muốn ngồi cùng nó lên nó cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì Nam Nam ngồi giữa nó và anh.
8 Tối hôm ấy, cả nhà nó đang ăn cơm rất vui vẻ, ba nói:
-Bảo Nhi, ba đã sắp xếp việc học cho con tại trường Ánh Dương. Trường này có danh tiếng là dạy giỏi lắm nên con phải học hành cho tử tế nha! Ngày mai là phải đi học rồi nên con chuẩn bị sách vở và đồ dùng đầy đủ!
-Vâng, con ăn xong rồi.
9 Mọi chuyện đều được giải quyết êm xuôi khi cô Hòa phạt Bạch Thất Ninh và xin lỗi bạn học sinh kia về chuyện ban nãy vì trách lầm bạn. Bảo Nhi cũng được xếp chỗ luôn, nó được ngồi cùng với cô bạn ban nãy suýt bị phạt oan kia.
10 Ái Vân chạy nhanh hết mức có thể để tới phòng kỉ luật. Đứng trước cửa phòng kỉ luật, cô gập người thở dốc rồi vào trong.
- Hội phó. . . mau. . . mau đến cứu bạn.
11 Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Hôm nay nó bắt taxi tới trường vì ba nó có cuộc họp gấp lên đi từ sớm. Tới cổng trường thì không biết từ đâu bao nhiêu con người ồ ra.
12 Ô la la, kết thúc một buổi học nhạt nhẽo. Nó cùng Vân đi về nhưng vừa ra tới cổng trường, cô ấy đã được ba đón về, còn nó thì nhận được một cuộc gọi:
-Alô, ba ạ?
Đầu dây bên kia trả lời:
-Ừ, ba đây! Hôm nay ba bận quá nên không đến đón con được.
13 Mùa đông tới rồi, hôm nay thời tiết hơi se lạnh nên nó khoác thêm một chiếc áo phao gió mỏng màu xanh lá lên người để đi học. . . Vừa bước vào lớp, đã bị Vân kéo sền sệt để kể chuyện rồi.
14 Nó cúi đầu xin lỗi rồi định đi luôn thì thấy Thiên Tỉ xuất hiện. Anh đang đi tới thì thấy nó. Cả hai cùng nhìn nhau nhưng người luôn luôn dừng lại cái trò này lại chính là anh.
15 - Chỉ còn tớ với cậu ở lại. Chúng ta cung lặn tiếp nha!
Nó mỉm cười với hi vọng anh sẽ cùng lặn với nó nhưng anh chỉ nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng, anh lướt qua nó rồi nói với lời lạnh nhạt:
-Cậu cứ ở lại chơi tiếp.
16 Mình nghĩ lại rồi, cho dù mình nản vì không có ai cho mình ý kiến gì nhưng mình sẽ không bỏ giở truyện này đâu. Vì nó là cả một tâm huyết suốt mấy tháng nay của mình mà.
17 Suốt đêm hôm ấy, nó sốt cao quá khiến anh phải thức nguyên đêm vì nó. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó, anh lại nhớ đến câu nói cách mấy tiếng trước.
"Tớ không phải Tứ Diệp Thảo mà là.
18 -Thiên Tỉ à, mình đi ăn cơm đi đói quá a
~Nguyên lẽo đẽo đi ra chỗ Thiên Tỉ kéo kéo anh phải đứng dậy đi ăn cơm với mình. Anh không nói không rằng vẫn ngồi im đọc sách, mặc dù cảm giác bị người ta kéo lắc lư rất khó chịu vẫn mà anh cứ bình thường như không.
19 Sáng hôm ấy, nó đến trường như mọi khi. Vào lớp thấy Ái Vân đang ỉu xìu nằm úp mặt xuống bàn nó hỏi:
-Không khỏe sao Vân?
Vân nghe thấy tiếng nó liền ngóc đầu lên, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi, chu môi nói:
-Không có! Tớ thấy buồn vì không được xem tuyết rơi với cậu!
Là chuyện đó sao? Nhắc đến chuyện đó, nó lại nhớ đến Thiên Tỉ.
20
Kết thúc tiết học nhàm chán, nó bỏ Ái Vân đang ngu ngơ hỏi chuyện nó và Huy có quan hệ thế nào? Sao không nói cho cô biết? Mà đi ra cho Huy đang tươi cười trò chuyện với lũ con gái bao vây quanh cậu.