221 Người trông giữ thấy Remus tỉnh lại, đầu tiên đưa tới một bữa cơm, sau đó mời Snape đến. Snape chậm rãi đi vào địa lao, đem chậu tưởng kí đặt trên bàn, cười nói: “Nhìn xem, Remus Lupin.
222 Voldemort ngồi trên vương tọa, từ trên cao nhìn xuống Remus, buổi tối trước ngày Remus biến về hình người hắn cố ý nhìn một chút, xác định không bị thương mới bảo người mang về địa lao, một khoảng thời gian, Remus đã tiều tụy đến mức thiếu chút nữa hắn không nhận ra.
223 rở lại trang viên, Voldemort bị Harry giữ lại, “Thế nào, Remus có nói không?” Cậu vội vàng hỏi.
Voldemort nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bình thường có vẻ yếu đuối, không ngờ lại cố chấp như vậy.
224 ” Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn. ” Voldemort mỉm cười, có vài phần thương hại, trong lòng Remus lạnh như băng. “Chỉ cần ngươi nói ra James Potter và Lily Potter ở đâu, ta sẽ cho ngươi lang dược, hơn nữa không đưa ngươi ra chiến trường, hiển nhiên ngươi sẽ không phải giết chết bạn tốt của ngươi, Sirius Black.
225 Đến buổi tối, Voldemort vội vã báo tin Remus đã nói ra bí mật cho Harry, vừa lòng ôm lấy người yêu vui vẻ bàn luận vấn đề sẽ dạy dỗ Daniel trở thành một người lãnh đạo tương lai như thế nào.
226 Sau khi Harry hồi phục, thường xuyên hẹn ăn cơm với Snape, chỉ là lúc này, Harry nhìn thấy Snape thì vô cùng hoảng sợ: “Sev, sao cậu như một trái chanh bị vắt hết nước vậy?” Ngồi đối diện với cậu, hai mắt của Snape thâm quầng, hai gò má hơi lõm xuống, cực độ tiều tụy, áo choàng phù thủy cao cổ bao quanh Snape, nút thắt rất kín.
227 Nghe được lời của Snape, Harry sửng sốt một chút, lập tức giận dữ, nhỏ giọng quát: “Cậu đừng nghĩ linh tinh! Lần này cậu không thể tự làm theo ý mình, cậu cũng nên nghe ý kiến của người khác!” Trước kia Snape giấu diếm Remus, cậu có thể không để ý, ngoài mặt hai người không có quan hệ gì mờ ám, có cũng chỉ là hận nhau thấu xương, dưới tình huống đó, dù Snape giấu diếm thế nào, tuy có chút tự ngược nhưng cũng không tổn thương người khác, Harry không đặc biệt hiểu rõ cá tính Snape nhưng có thể hiểu cách làm của hắn, do đó cậu không ngăn cản.
228 Snape ngồi trên chiếc ghế đặt bên cạnh giường, yên lặng nhìn Remus đang ngủ say, khuôn mặt vàng như nến càng trở nên u ám. Trước khi hắn đi gặp Harry, hắn dùng ma dược an thần giúp Remus ngủ say tới bây giờ.
229 Trăng tròn, Remus hóa thành sói, bởi vì đã dùng lang dược từ trước, hắn lẳng lặng cuộn mình lại, ngủ say bên cạnh lò sưởi, cho dù đang ngủ, lông mày của hắn vẫn nhíu chặt, vô cùng đau thương và cô đơn.
230 Nhưng hôm nay hắn giấc mơ của hắn khác trước, trước kia người đó chỉ ngồi ở một góc nhìn hắn, dù Remus cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ mặt, nhưng lúc này hắn hình như thấy được, bởi vì người đó ngồi bên cạnh hắn.
231 Không khí tràn ngập hương vị ma dược, hóa ra là Snape. Snape là một vị ma dược học vĩ đại, trên người có mùi dược là bình thường, trước kia Remus không đặc biệt chú ý điểm này, nhưng lúc này, mùi dược lại càng khẳng định Snape có thể là Hoàng tử lai.
232 Bởi vì lúc tỉnh lại đã từng đấu tranh với nội tâm của mình, Remus không quá mâu thuẫn khi biết thân phận thật của Hoàng tử lai, ngược lại, nghĩ đến những lời nói chói tai của Snape vì muốn tốt cho hắn, hắn càng cảm thấy chua xót.
233 Harry Pottter có thể làm chứng? Trước mắt Remus hiện ra người thanh niên có ánh mắt xanh lá dịu dàng nhưng kiên định, liền tin lời Snape. Harry Potter là một cái tên vĩ đại được người khác tin tưởng.
234 Snape nhìn những đường cong nhu hòa trên gương mặt Remus, do dự vài giây, lại nghĩ tới những lời của Harry, hắn quyết tâm: “Ngày Tử thần thực tử giành được thắng lợi, ngươi đồng ý sống chung với ta chứ?”
Đến lúc đó, Remus không có lý tưởng, không có sự nghiệp, nhưng hắn còn có bạn bè, còn có người yêu hắn, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể tìm lại vui vẻ.
235 Ngày 1 tháng 12 năm 1986, cả ngày trời âm u, mây đen kéo tới càng lúc càng nhiều, tới lúc chạng vạng thì tuyết rơi. Tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát trang viên Voldemort đã trắng xóa.
236 Trở lại giường Harry hoàn toàn không buồn ngủ, quấn quít lấy Voldemort hỏi chuyện. Vừa rồi nghe giọng điệu của Voldemort, hành động lần này rất thoải mái, nhóm Tử thần thực tử không có ai bị thương.
237 Bữa sáng, lực chú ý của Harry đặt toàn bộ trên người tiểu Daniel, bất chấp có mấy chục gia tinh ở bên cạnh nó, cậu vẫn lo lắng nhìn lần nữa, không chú ý tới biểu tình hối hận của Voldemort, cũng bởi vậy, cậu quên xem (Nhật báo tiên tri) ngày hôm nay, vì thế cậu thu vào áo choàng chuẩn bị đến văn phòng xem.
238 Theo phù thủy trung lập, tuy cuộc sống của Muggle kém hơn phù thủy, tuy Muggle không có năng lực như phù thủy, nhưng trình độ chiến tranh của bọn họ vượt qua thế giới pháp thuật, điểm này đã được lộ rõ trong trận chiến tối hôm qua.
239 Harry trả lời từng bức thư, nói rõ sẽ chuyển thỉnh cầu của họ cho Voldemort, khiến bọn họ an tâm. Cậu nói như vậy, cũng làm như vậy. Đương thiên buổi tối trở lại trang viên, cậu nói cho Voldemort chuyện này, chuyển lời thỉnh cầu của các Tử thần thực tử.
240 Ngày 3 tháng 12 nguyệt, sau ngày Harry bắt đầu chăm sóc tiểu Daniel, cậu nhận được một bức thư, thư của James Potter, thư của cha cậu. Bức thư rất ngắn, hy vọng Harry gặp mặt nói chuyện.