61 Triển lãm diễn ra vào ngày thứ sáu, còn mấy hôm nữa mới đến. Yến Vũ vẫn chưa cho Văn Diên biết chuyện, anh chưa nghĩ ra được là nên mở lời thế nào, càng không muốn để Văn Diên gặp Trần Dung.
62 Đối phương biến sắc, lủi thủi tếch đi. Văn Diên có vẻ rất hưởng thụ bốn chữ ‘đương nhiên để ý’ rất chi dõng dạc kia, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo thế kéo sợi dây chuyền, gác cằm lên vai Yến Vũ bảo anh cẩn thận, đừng kéo đứt món quà nội tặng cho gã.
63 Ngày diễn ra triển lãm, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, trời mờ mịt mưa lất phất che khuất ánh dương. Màn mưa mỏng tang, khi nói chuyện sẽ phả thấy sương trắng.
64 Thứ trước thảy xông vào vùng không gian khép kín, là âm thanh vỡ nát dữ dội. Cửa sổ bị đập bể, thủy tinh găm vào mu bàn tay, máu ngấm ra từ những vết cắt.
65 Thả sủi cảo gói xong vào nồi, hơi nóng tỏa lừng lững. Trước khi cho cả văn phòng nghỉ Tết, Văn Diên lì xì cho mỗi người một phong bao đỏ thẫm. Về đến nhà, trong nhà sáng đèn, trên bàn ăn chỉ có một cái nồi hai cái bát, chén sứ nhỏ, rót một ít dấm và xì dầu.
66 Hôm sau trời mới sáng bảnh, pháo nhà ai đã nổ đì đoàng um vang khắp xóm. Lúc Yến Vũ thức dậy mí mắt còn hơi sưng húp, Văn Diên ở cạnh bên ngủ rất say.
67 Ăn Tết xong Yến Vũ cùng Văn Diên trở về nhà, căn nhà vắng người lâu ngày tích một lớp bụi mỏng. Hai người vất vả tổng vệ sinh xong thì một người trở về chỗ làm, một người chuẩn bị mở văn phòng.
68 Trần Dung ngồi trên giường, đặt quyển sách xuống bàn bên cạnh, “Tiểu Vũ Mao, mẹ sai rồi. ” Toàn thân Yến Vũ cứng ngắc, anh vội vã hít vào, gần như không kiềm chế nổi phản ứng.
69 Sáng hôm sau, Yến Vũ ra ngoài cắt tóc, đến khi đầu tóc người trong gương gọn gàng đâu ra đấy, mới xách điểm tâm về nhà. Vừa mới mở cửa, thì chứng kiến cảnh Văn Diên ở trần, quấn mỗi cái khăn tắm pha cà phê.
70 Yến Vũ giới thiệu cho dì Dung event triển lãm mỹ phẩm nổi tiếng, ở đấy không chỉ có thể thử nghiệm những sản phẩm mới nhất, mà trọng điểm là nơi ấy có một biển hoa, sử dụng mấy chục ngàn đóa hồng để trang trí.
71 Hôm sau hiếm khi Văn Diên mới nghỉ một ngày làm, Yến Vũ nằm bẹp dúm trên giường chỉ còn nửa cái mạng. Đến lúc trời sáng Văn Diên mới rút khỏi người anh, trùm chăn lại, cả chuyện tắm rửa cũng không màng, chỉ muốn ngủ.