21 Gần 17 năm về trước…Tiếng gió rít giữa màn đêm lạnh giá. 11 giờ 30 phútTrời âm u, trông như sắp mưa. Không khí ẩm ướt, có mùi đất ẩm bốc lên, thật khó chịu.
22 7 giờ 30 tối…Trời âm ỉ muốn mưa mà không mưa, mây đen kịt, cái không khí ẩm ướt làm người ta thấy khó chịu. Cạch. -Tối rồi còn đi đâu vậy? – Rain vừa bước ra từ phòng tắm với cái đầu rỉ nước, cái quần đùi sọc ca rô và chiếc khăn lông màu xanh nhạt.
23 Leng keng…Từng người khách ra vào trong một Coffee Shop xinh xắn, trang nhã. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương. Phía trước cửa, là những chậu cây nhỏ xinh được treo lên, thõa sức khoe sắc dưới ánh nắng dịu dàng.
24 Trong một phòng họp lớn với đầy đủ các công nhân viên chức của tập đoàn Kasel, ai nấy đều im lặng, hồi hộp chờ đợi những gì mình sắp được nghe.
25 “Rồi mày sẽ hối hận khi không nghe lời tao…”…“…Bảo vệ nó, hoặc là 24/24, còn không, đừng trách em độc ác!. . . ”…Vị bác sĩ với chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng cấp cứu cùng những y tá khác.
26 Lại một ngày chủ nhật đẹp trời. Nó đã được xuất viện vài ngày trước rồi, và hiện giờ rất là khỏe khoắn, sinh lực dồi dào. Có thể nói là, Wind siêu nhân đã trở lại.
27 Tại sân bay…Một đoàn người áo đen, mắt kính đen trông rất ngầu đứng chờ đợi tại sân bay, không ngừng hướng về phía bảng lịch trình phía trên. Mọi người xung quanh tuy tò mò nhưng không ai dám đến gần.
28 10 giờ 30 tối…Rain cởi bỏ chiếc áo vest khoác ngoài, vứt lên ghế rồi nằm phịch xuống giường. Cậu hoàn toàn chẳng còn tí sức lực nào, những buổi tiệc lớn như thế này cậu thực sự không quen.
29 -Em vào cùng anh à? – Cô gái có dáng người nhò nhắn, mái tóc xõa dài, mặc chiếc đầm cotton màu đen, có dây nơ thắt trên eo, trông rất nữ tính, dễ thương.
30 -Thế nào rồi? Mày ổn chứ? – Vy vừa uống xong một ngụm nước, hỏi. -Cũng tàm tạm. – Nó hờ hững trả lời. -Tạm? – Vy nhíu mày, nhỏ vòng tay lại, dựa vào lưng ghế.
31 -Thế nào rồi? Mày ổn chứ? – Vy vừa uống xong một ngụm nước, hỏi. -Cũng tàm tạm. – Nó hờ hững trả lời. -Tạm? – Vy nhíu mày, nhỏ vòng tay lại, dựa vào lưng ghế.
32 -Hmm…Sau một đêm say bét nhè ở bar, Wind tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau nhức, cả người ê ẩm. Nó khó khăn lắm mới mở được đôi mắt nặng trĩu, và cổ họng thì khô ran.
33 Cạch. Hồi tưởng kết thúc cùng lúc tiếng động vang lên làm Wind giật mình, theo phản xạ mà quay lại nhìn. -Tuyết…Là Vĩ với khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng khi thấy Wind cùng hai hàng nước mắt chảy dài.
34 “Anh xin lỗi, hôm nay không thể cùng em ngắm sao rồi. Công việc chồng chất thế này, khi khác nhé? Em đừng giận…”Wind thở dài, nhớ lại khuôn mặt của Vĩ vài giờ trước.
35 Tích tắc, tích tắc…Căn phòng yên tĩnh, không một tiếng động, không một tiếng nói, chỉ có tiếng thở đều đều, nhịp nhàng và ngoài ánh sáng của chiếc đèn ngủ hình con mèo ra, thì bao trùm toàn bộ là bóng tối.
36 Chạy, chạy và chạy…không biết nó bị kéo đi như vậy bao lâu rồi. Mệt chết đi được! Ngồi trên chiếc taxi mà lòng cứ thấp thỏm, nó hướng mắt nhìn ra ngoài khung cửa, tự hỏi không biết mình đang bị đưa đến đâu.
37 Sáng sớm, lẽ ra nó phải được chào buổi sáng với tiếng chim hót ríu rít, mùi hoa thơm thoang thoảng, hay làn gió mát mơn man trên làn da, bởi vì đây là Đà Lạt mà.
38 Kétttttt…. Chiếc xe phanh gấp, tiếng động phát ra thật chói tai. Vĩ nhìn qua cửa xe, ánh đèn chiếu sáng lóa vào hai người ở đầu xe. Một cô gái với mái tóc dài đang nhắm tịt mắt đứng chắn phía trước, cánh tay dang rộng, còn chàng trai kia vẫn chưa khỏi bàng hoàng, trợn mắt nhìn cô gái, tự hỏi cô lấy đâu ra can đảm mà làm liều như vậy.
39 -Cái gì? Anh vừa nói cái gì? – Wind hét lên kinh ngạc, nó hỏi lại lần nữa vì không dám tin vào tai mình. Rain? Không trở về?-“Tôi sẽ không trở về ngôi nhà đó nữa”, nó đã nói vậy đó.
40 Vài ngày sau, cả ba cùng trở về nhà, khúc mắt đã được giải nên trong lòng Wind cảm thấy rất dễ chịu. Tuy nhiên, chuyện nó và Vĩ chia tay vẫn chưa được công khai.