41 Diệp Chân nhớ rõ Đồ Phương Diệp, là bởi vì cấm địa tông môn.
Ngày đó cùng Thải Y Tiên Tử ở bên cạnh cấm địa tông môn, Diệp Chân đã nghe được âm thanh khác thường, cảm thấy cấm địa tông môn kia có thể ẩn giấu bí mật lớn gì.
42 Sau khi tinh nguyên huyết khí trong cơ thể đều chuyển hóa thành Chân Nguyên, Diệp Chân chú ý đan điền, ý niệm theo Chân Nguyên di động, đan điền cùng trong kinh mạch biến hóa, đều rõ ràng hiện lên ở trước mắt hắn.
43 - Giúp ta mang bức thư này đến nhà họ Mông ở quận Âm Sơn, tự tay giao cho Mông lão phu nhân.
Liêu Phi Bạch lấy ra một bức thư nói.
- Còn có mười viên Tẩy Tủy đan này, ngươi cũng phải tự tay để Mông lão phu nhân và con trai của nàng dùng.
44 - Diệp Chân, gần đây có phải ngươi đắc tội người nào hay không?
Vẻ mặt Sa Phi nghiêm túc.
- Làm sao vậy?
Diệp Chân nhướng mày.
Muốn nói có ân oán với Diệp Chân, Mã Hồn đã bị Diệp Chân xử lý.
45 - Ngươi lừa ta, Diệp Chân, chẳng lẽ ngươi cho rằng một mình ta liền không đánh được ngươi!
Đại sư huynh Cổ Đa Trí lập tức hiểu được đây là Diệp Chân đang bẫy hắn xem có đồng bạn hay không.
46 Dưới đáy hố, một viên bảo thạch lớn chừng quả trứng gà, tản ra ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mắt Diệp Chân.
Nhất là trên bảo thạch tản ra ánh sáng màu xanh nhạt kia, còn kết nối một đoạn nhỏ thạch nhũ, trên thạch nhũ cùng bảo thạch màu xanh kia, lúc này ẩn ẩn chảy ra một tia chất lỏng màu xanh, đoạn nhỏ thạch nhũ càng ẩn ẩn có Thạch Tủy linh dịch chảy ra.
47 Thời điểm Tề Vân Tông vì Cổ Đa Trí xếp thứ nhất trên Địa Bảng chết, chủ phong chấn động, đệ tử chân truyền điều tra, Diệp Chân đi tới Thanh Ngưu Sơn cách quận Vũ An chỉ có trăm dặm.
48 Triền núi rộng chừng một mét, cao thấp nhấp nhô, gập ghềnh khó đi, hai bên triền núi đều là vực sâu vạn trượng sâu không thấy đáy, cộng thêm trên núi cao gió mạnh, mỗi lần chỉ có thể di động nửa bước, như vậy mới có thể cam đoan thân thể ổn định.
49 Vèo!
Cảm giác được nguy hiểm tiến đến, thân hình của Diệp Chân như linh xà tránh qua, trong nháy mắt liền lách mình đến sau một bức tường.
Tránh nháy mắt đó, Diệp Chân nắm lấy vòng tay giống như không gian trữ vật kia của Quá Sơn Phong lại, thu vào trong tay mình.
50 Hoàng kim, tràn đầy một rương lớn hoàng kim lóng lánh.
Trong vòng tay chứa đồ của Quá Sơn Phong, chói mắt nhất, là một rương hoàng kim kim quang lóng lánh, mỗi một đĩnh vàng đều là Kim Nguyên Bảo mười lượng, thô sơ giản lược tính một chút, mỗi tầng năm mươi đĩnh, ước chừng sáu tầng, là khoảng ba ngàn lượng hoàng kim.