“Ngươi muốn quên hắn sao? Hình dáng của hắn, kỷ niệm về hắn, ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc chắn. Nếu như có thể, ta cũng không muốn quên hắn, nhưng lòng ta không đủ kiên cường. Nếu chỉ mang đến thông khổ, không thể mang đến niềm vui cho hắn. Vậy, ta nghĩ là nên buông tay.”
“Thế thì, ta sẽ giúp ngươi. Nói cho ta biết thời cơ mà ngươi muốn, đời này, nếu có một ngày, thời cơ đến, thì tất cả thôi miên và ám hiệu đều sẽ biến mất, ngươi sẽ nhớ tới hắn lần nữa. Nếu như thời cơ vĩnh viễn không đến. Vậy hắn sẽ mãi mãi bị chôn giấu sâu trong trí nhớ của ngươi.”
Rèm cửa sổ che đi ánh sáng mặt trời rực rỡ ngoài kia, bốn phía hơi u ám, Mai Vũ ở trong bóng tối ảm đạm, nhìn một vật đang treo ngược trong tay nam tử kia.
Thống khổ, vui buồn về An Thiếu Hàn, tất cả sẽ phải biến mất sao?
Lúc nào cũng muốn nắm chặt thời cơ, rồi nhất định phải bất đắc dĩ buông tay.
Nàng đã cố gắng đến gần hắn, nhưng lúc nào cũng thương tích đầy mình.
Không mong hắn nói câu đầu bạc răng long, cũng không mong một chút dịu dàng từ hắn. Nhưng mong hắn đừng tổn thương nàng. Lúc nào cũng cố gắng, luôn không tự chủ mà truy đuổi.
Là cát ở trên tay, vô cùng mềm mại, lại dễ dàng trôi đi.
Nếu Mai Vũ không thể làm như không thấy chàng, thì đành quên chàng đi. Vậy thì, cho dù có nhìn thấy, cũng sẽ không có những thứ tình cảm phức tạp kia.
Nếu Mai Vũ không có đủ dũng khí để quên đi chàng, thì mượn dũng khí để quên chàng đi.
Chớp mắt một cái, nước mắt rơi vào trong bóng tối trước mặt, cuối cùng, Mai Vũ nói: “Thời cơ, chính là lúc An Thiếu Hàn nói với Mai Vũ: Mai Vũ, ta không thể không có ngươi...”
Lời nói thật buồn cười làm sao.
Chàng không thể không có ta sao?
Không, cho tới bây giờ chàng vẫn luôn không cần ta.
Ta là món đồ chơi, là người chàng có thể xuống tay, là người có thể hy sinh để bảo vệ Vương Phi của chàng. Là người vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm chàng cảm thấy đau lòng.
Ta biết, ta thật ngu ngốc, ta vẫn muốn một lúc nào đó, có thể nhớ lại sự tồn tại của chàng.
Nhưng mà, ta không thể để mặc mình chịu tổn thương thêm nữa.
Đây là một lời nguyền.
Nếu có một ngày, chàng nói lên lời nguyền này. Vậy thì, cho dù Mai Vũ có ở trên Thiên Đàng hay dưới Hoàng Tuyền, cũng sẽ nhớ đến chàng.
An Thiếu Hàn, chàng hãy nhớ lấy.
Khi tỉnh lại lần nữa, Hoa Vũ Đình đã làm xong tất cả.
Mở cửa ra, Hoa Vũ Đình đón lấy ánh mặt trời, nói với nàng: “Hôm nay sau khi mặt trời lặn khuất sau Tây Sơn, trí nhớ sẽ giống như xe ngựa lướt qua trong đầu ngươi một lần. Sau đó, ngươi có thể quên hắn.”
Đứng lên, Mai Vũ nhìn quần áo trên người, hỏi Hoa Vũ Đình: “Ta có giống Đông Thần Thanh Vân hay không?”
Hoa Vũ Đình tức giận tiến tới, vỗ vào đầu nàng.
“Ngươi đừng có nói là muốn chết vì nàng ta đó chứ?” Hoa Vũ Đình nói.
Mai Vũ le lưỡi: “Sao lại vậy chứ, ta ghét nữ nhân kia.”
Ta ghét nữ nhân kia nhất.
Nhưng mà, mọi người đều nói, thật ra, bạn tốt đều ghét nhau.
Ta hâm mộ ngươi, ta ghét ngươi, nhưng làm bằng hữu của ngươi, ta rất sẵn lòng.
Người sống trên đời, luôn kỳ quái, mâu thuẫn như vậy.
Hoa Tử Nguyệt lần thứ hai hoa lệ nhảy vào từ ngoài cửa sổ.
“Mai Vũ, ta mang tới tin tốt đây.” Hoa Tử Nguyệt vừa tiến vào phòng thì vô cùng hào hứng nói với Mai Vũ.
Mai Vũ suy nghĩ một lúc, thực sự không nghĩ ra là chuyện tốt lành gì.
“Bây giờ ta đang xui xẻo như vậy, có chuyện gì tốt?” Mai Vũ bĩu môi, hơi ũ rũ nói.
Làm ơn, ngươi đừng có nói với ta, có kẻ thù tìm tới, muốn giết ta.
Đó quả đúng là chuyện vô cùng “tốt”.
Hoa Tử Nguyệt thấy dáng vẻ ủ rủ của nàng, giơ tay lên xoa tóc nàng: “Nha đầu đáng chết kia, không nghĩ tới chuyện tốt một chút được à?”
Mai Vũ la to: “Oa, kiểu tóc ta mới vừa làm xong!”
“Bọn họ đến rồi.” Hoa Tử Nguyệt nói.
Tim Mai Vũ rung động.
Ngoài cửa sổ, Hồ Điệp bay nhanh qua bụi hoa, dưới ánh nắng xinh đẹp.
Mai Vũ hơi run rẩy. Kích động từ trong ngực lan tỏa ra tứ chi.
Mai Vũ không xác định nắm tay Hoa Tử Nguyệt, run rẩy hỏi: “Ai? Bọn họ là ai?”
Đôi mắt đẹp đẽ màu nâu nhạt của Hoa Tử Nguyệt híp lại thành một đường