Chương trước: Q.3 - Chương 35: Chương 35
1. Q.1 - Chương 1: Giết Người Sao? Làm Sao Có Thể!
2. Q.1 - Chương 2: Rượu Không Có Độc, Có Đôi Khi Cũng Có Thể Giết Người
3. Q.1 - Chương 3: Giang Hồ, Mai Vũ Đến Đây. . .
4. Q.1 - Chương 4: Nam Nhân Chết Tiệt, Rõ Ràng Giả Dạng Đại Tiên
5. Q.1 - Chương 5: Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong Là Một Nam Nhân Xui Xẻo
6. Q.1 - Chương 6: Thiếu Gia Đại Hiệp Sợ Đau
7. Q.1 - Chương 7: Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân, Là Tiểu Thâu Điên
8. Q.1 - Chương 8: Dễ Dàng Dụ Dỗ Đi Ăn Trộm
9. Q.1 - Chương 9: Gặp Qua An Vương Gia – An Thiếu Hàn
10. Q.1 - Chương 10: Đắc Tội An Vương, Từ Nay Về Sau Tuyệt Đối Không Có Quả Ngon Để Ăn
11. Q.1 - Chương 11: Vừa Là Nha Hoàn Vừa Là Mật Thám
12. Q.1 - Chương 12: Tiểu Vũ, Trò Chơi Bắt Đầu
13. Q.1 - Chương 13: Quyết Định, Muốn Đem Tất Cả Bảo Bối Của Ngươi Đều Trộm Sạch.
14. Q.1 - Chương 14: Đều Là Măng Gây Họa
15. Q.1 - Chương 15: Thần Trộm Đi Ăn Trộm Gà, Vương Gia Gặp Yêu Tinh
16. Q.1 - Chương 16: Duyên Phận Của Thần Trộm Và Con Gà
17. Q.1 - Chương 17: Không Thể Cùng Nam Nhân Nguy Hiểm Thảo Luận Chủ Đề Nguy Hiểm
18. Q.1 - Chương 18: Tơ Hồng Không Đến Tiên Nữ
19. Q.1 - Chương 19: Trò Đùa Dai Mập Mờ Của An Thiếu Hàn
20. Q.1 - Chương 20: Thôn Cô, Ngươi Gặp Xui Xẻo Lớn
21. Q.1 - Chương 21: Lần Này, Thôn Cô Thật Sự Xong Đời
22. Q.1 - Chương 22: An Thiếu Hàn Ta Không Phải Là Nam Nhân Bạc Tình.
23. Q.1 - Chương 23: Quay Đầu Cười Một Tiếng Trăm Quỷ Cũng Bỏ Chạy
24. Q.1 - Chương 24: Sau Giờ Trưa Mai Vũ Cùng An Thiếu Hàn Ở Bờ Sông
25. Q.1 - Chương 25: Hành Vân Suy Đoán, An Thiếu Hàn Nổi Giận
26. Q.1 - Chương 26: Thiếu Niên Cùng Con Diều
27. Q.1 - Chương 27: Người Thiếu Niên Kia, Chân Trời Góc Biển Không Còn Cô Độc.
28. Q.1 - Chương 28: Hàng Mây Tre Lá Con Thỏ Nhỏ
29. Q.1 - Chương 29: Đêm Dò Hoa Lau Trì, Phiền Toái Chồng Chất
30. Q.1 - Chương 30: An Thiếu Hàn ,tử Ngọc Bảo Trâm Ta Chỉ Cho Ngươi Xem
31. Q.1 - Chương 31: Vãn Phong Trở Lại, Cái Gì! Hắn Sẽ Chết?
32. Q.1 - Chương 32: Chân Trời Góc Biển, Ta Nhất Định Sẽ Bắt Ngươi Trở Lại
33. Q.2 - Chương 1: Gặp Lại Vãn Phong
34. Q.2 - Chương 2: Tạ Vãn Phong, Tên Đại Sắc Lang Này Đi Chết Đi.
35. Q.2 - Chương 3: Bốn Biển Đều Là Nhà Chính Là Bốn Biển Nơi Nào Cũng Có Nhà.
36. Q.2 - Chương 4: Cây Trâm Này Cả Đời, Chỉ Đưa Cho Một Người.
37. Q.2 - Chương 5: Liễu Hành Vân Phản Bội: Mai Vũ, Hận Ta Đi.
38. Q.2 - Chương 6: Dương Như Không Có Biện Pháp, Ai Đau Hơn So Với Ai
39. Q.2 - Chương 7: Sư Huynh Kinh Khủng: Sư Muội, Ta Sẽ Hảo Hảo Xử Trí Ngươi.
40. Q.2 - Chương 8: Ta Rốt Cuộc, Là Đang Hành Hạ Người Nào?
41. Q.2 - Chương 9: Đáng Chết, An Thiếu Hàn Thế Nhưng Hôn Nàng!
42. Q.2 - Chương 10: Lũ Lụt Miếu Long Vương, Làm Cho Tiểu Quỷ Trốn Không Thoát.
43. Q.2 - Chương 11: Thiếu Hàn, Ta Về Sau Cũng Gọi Ngươi Như Vậy, Có Được Hay Không?
44. Q.2 - Chương 12: Giả Trang Nữ Nhân Trà Trộn Vào Vương Phủ
45. Q.2 - Chương 13: An Thiếu Hàn: Rất Ghét Ta Hôn Ngươi, Phải Không?
46. Q.2 - Chương 14: Chỉ Cần Cùng Hai Người Kia Ở Chung Một Chỗ.
47. Q.2 - Chương 15: Đẹp Trai Cùng Điểu Tiên Cũng Bình Thường Như Nhau.
48. Q.2 - Chương 16: Mỗi Người Đều Có Phiền Não
49. Q.2 - Chương 17: Đêm Cực Kỳ Lôi Của Hắc Vân Và Khinh Khinh
50. Q.2 - Chương 18: Vãn Phong, Ngươi Sẽ Không Biết Ta Thật Sự Đang Muốn Gì?
51. Q.2 - Chương 19: An Thiếu Hàn Nói: Thật Không Biết Xấu Hổ. Không, Nàng Không Phải Là…
52. Q.2 - Chương 20: Muốn Tự Do …, Chờ Ta Chơi Chán Đi
53. Q.2 - Chương 21: Ta Tiếp Ngươi Một Kiếm, Ngươi Uống Chén Rượu Này
54. Q.2 - Chương 22: Ngươi Có Thể Ra Khỏi Vương Phủ, Nhưng Hai Người Này Phải Chết
55. Q.2 - Chương 23: Nếu Các Ngươi Có Thể Bình An, Ta Không Quan Tâm Phản Bội
56. Q.2 - Chương 24: Cho Dù Là Bò, Ta Cũng Muốn Bò Đến Bên Cạnh Hai Người Kia
57. Q.2 - Chương 25: Cuối Cùng Ba Người Ra Khỏi Vương Phủ
58. Q.2 - Chương 26: Thiên Ngoại Phi Tiễn (mũi Tên Bay Trên Trời)
59. Q.2 - Chương 27: Ngân Hồ Mục Vô Ca, Đáng Đời Ngươi Bị Lừa
60. Q.2 - Chương 28: Thành Dương Châu Hỗn Độn, Ngày Khác Tái Tụ Họp
61. Q.2 - Chương 29: Hành Vân, Cho Dù Xa Cách. . . . .
62. Q.2 - Chương 30: Oan Gia Nơi Nào Bất Tương Phùng, Gặp Lại Hẳn Là Ngõ Cụt
63. Q.2 - Chương 31: Bởi Vì Gia Là Mục Vô Ca. . . . . .
64. Q.2 - Chương 32: Cùng Mục Vô Ca Trải Qua Sự Kiện Cừu Gia Đuổi Giết
65. Q.2 - Chương 33: Tiểu Vũ, Ta Là Thiếu Hàn, Ta Rất Nhớ Ngươi
66. Q.2 - Chương 34: Vãn Phong, Tạm Biệt. Hành Vân, Tạm Biệt
67. Q.2 - Chương 35: Đầu Dây Tơ Hồng Kia Có Một Nam Tử, Hắn Gọi Thiếu Hàn
68. Q.2 - Chương 36: Ta Là Đêm Tối, Nhưng Nguyện Ý Vì Ngươi Đốt Vô Số Đèn
69. Q.2 - Chương 37: Đau Chết Ngươi Đi, Tạ Vãn Phong Cái Tên Ngu Ngốc Này!
70. Q.2 - Chương 38: Hành Vân, Ta Sẽ Giúp Ngươi Lưu Lại Người Ngươi Yêu
71. Q.2 - Chương 39: Hành Vân, Ước Định Của Chúng Ta, Ai Cũng Không Vi Phạm
72. Q.2 - Chương 40: Con Tiểu Hồ Ly Kia, Không Cần Ra Tay Với Mai Vũ!
73. Q.2 - Chương 41: Nam Nhân Phía Sau Rất Tuấn Tú, Chính Diện Có Đẹp Trai Không
74. Q.2 - Chương 42: Vô Ca, Sau Khi Ta Trở Lại, Theo Ta Uống Vò Thập Lý Đình Kia Đi
75. Q.2 - Chương 43: Vô Vân Lâu Nhị Lâu Chủ, Lại Là Hoa Tử Tiêu!
76. Q.2 - Chương 44: Ngươi Là Ngươi, Ta Là Ta, Từ Nay Về Sau Không Tiếp Tục Liên Quan
77. Q.2 - Chương 45: Ngươi Là Hồ Điệp Của Ta, Ta Là Hoa Quế Của Ngươi
78. Q.2 - Chương 46: Tử Tiêu, Cho Ngươi Rượu Độc, Nhưng Ta Không Cách Nào Dễ Dàng Để Ngươi Đi
79. Q.2 - Chương 47: Tử Tiêu, Cho Tới Bây Giờ Ta Học Không Được Toàn Thân Mà Lui
80. Q.2 - Chương 48: Sai Ở Chỗ Nuôi Dưỡng Quái Hồ Ly
81. Q.2 - Chương 49: An Thiếu Hàn, Ngươi Có Dám Tiếp Nhận Chiến Thư Này Hay Không!
82. Q.2 - Chương 50: An Thiếu Hàn, Lần Đầu Bại Trận
83. Q.3 - Chương 1: Mai Vũ Muốn Làm Sát Thủ Quái Dị Nhất Giang Hồ
84. Q.3 - Chương 2: Giang Hồ Báo Nguy, Vũ Thần Nhận Đơn!
85. Q.3 - Chương 3: Vì Nữ Nhân Hư Hỏng Vĩ Đại Cạn Ly
86. Q.3 - Chương 4: Sát Nhân Đêm Trăng, Vũ Thần Cản Đường
87. Q.3 - Chương 5: Biết Rõ Không Thể Làm, Vì Nhất Định Xui Xẻo, Hay Là Vì Muốn
88. Q.3 - Chương 6: Chuyện Xảy Ra Đều Đột Nhiên, Hơn Nữa Cũng Sẽ Nhét Chung Một Chỗ
89. Q.3 - Chương 7: Nguy Cơ Đột Nhiên, Phục Kích Trước Ngân Nguyệt Sơn Trang
90. Q.3 - Chương 8: Mục Vô Ca Ta Kể Từ Hôm Nay, Đón Nhận Chức Vị Trang Chủ Ngân Nguyệt Sơn Trang
91. Q.3 - Chương 9: Mai Vũ Và Vân Khinh — Duyên Phận Xui Xẻo
92. Q.3 - Chương 10: Đại Nghiệp Chạy Trối Chết Của Sư Muội Cụt Tay Cùng Sư Huynh Què Chân
93. Q.3 - Chương 11: Vân Khinh Ôn Nhu, Mai Vũ Không Đỡ Nổi
94. Q.3 - Chương 12: Sự Yêu Thích Cùng Chán Ghét Của Ta, Đều Chỉ Cho Một Mình Ngươi
95. Q.3 - Chương 13: Ta Mai Vũ, Ở Chỗ Này Cùng Liễu Hành Vân Ngươi Cắt Tóc Tuyệt Giao!
96. Q.3 - Chương 14: Ta Mai Vũ, Ở Chỗ Này Cùng Liễu Hành Vân Ngươi Cắt Tóc Tuyệt Giao!
97. Q.3 - Chương 15: Mai Vũ: Ta Đang Bảo Vệ Hắn, Cũng Đang Tổn Thương Hắn Hup
98. Q.3 - Chương 16: Mai Vũ, Sau Này, Chính Là Địch Nhân
99. Q.3 - Chương 17: Thì Ra, Tất Cả Đều Là Sẽ Thay Đổi
100. Q.3 - Chương 18: Nếu Có Kiếp Sau, Chỉ Mong. . . . . .
101. Q.3 - Chương 19: Nàng Sẽ Không Trở Lại, Nghe Hắn Nói Câu Thật Xin Lỗi
102. Q.3 - Chương 20: Chân Tướng Liễu Hành Vân Phản Bội Nàng
103. Q.3 - Chương 21: Chúng Ta Bắt Đầu Một Lần Nữa, Ngươi Nói Có Được Hay Không?
104. Q.3 - Chương 22: Nha Đầu, Nếu Không Muốn Chết, Trở Về Đi
105. Q.3 - Chương 23: Mục Vô Ca, Niệm Chú Gọi Nàng Tỉnh Lại Đi
106. Q.3 - Chương 24: Ta Quyết Định Muốn Tái Xuất Giang Hồ, Lấy Thân Phận Mới!
107. Q.3 - Chương 25: Buông Tay Cùng Không Buông Tay, Đều Là Khúc Mắc
108. Q.3 - Chương 26: Chương 26
108. Q.3 - Chương 26: Mở To Đôi Mắt Của Ngươi Mà Nhìn Cho Kỹ, Tỷ Đây Là Loại Người Tốt Đó Sao?
109. Q.3 - Chương 27: Chương 27
109. Q.3 - Chương 27: Xuất Đạo Lần Nữa Gì Chứ, Không Phải Kết Quả Vẫn Không Thay Đổi Sao!
110. Q.3 - Chương 28: Chương 28
110. Q.3 - Chương 28: Lương Duyên Hay Nghiệt Duyên Đều Do Vận Mệnh Định Sẵn
111. Q.3 - Chương 29: Chương 29
111. Q.3 - Chương 29: Hoa Tử Nguyệt Là Một Kẻ Ngu Ngốc Khi Thề Sẽ Chết Trước Ta
112. Q.3 - Chương 30: Chương 30
112. Q.3 - Chương 30: Mang Linh Hồn Của Ta Về Cho Ta Được Không?
113. Q.3 - Chương 31: Chương 31
113. Q.3 - Chương 31: Cho Nên Mới Nói, Không Thể Tùy Tiện Khuyên Can Mà
114. Q.3 - Chương 32: Chương 32
114. Q.3 - Chương 32: Cạn Chén Vì Đã Từng Cười Vui, Chật Vật, Sống Chết Có Nhau
115. Q.3 - Chương 33: Chương 33
115. Q.3 - Chương 33: An Thiếu Hàn, Lại Kề Vai Cùng Chàng Trong Mưa Bụi Giang Nam
116. Q.3 - Chương 34: Chương 34
116. Q.3 - Chương 34: Tiểu Tử Thúi Gây Sự Trong Thanh Lâu
117. Q.3 - Chương 35: Chương 35
117. Q.3 - Chương 35: Ra Bên Ngoài, Quả Nhiên Vẫn Nên Dùng Tên Giả
118. Q.3 - Chương 36: Chương 36
118. Q.3 - Chương 36: Cô Nương Tên Mai Vũ, Lúc Nữ Giả Nam Trang Thì Gọi Là Tiêu Lộng Vũ
119. Q.3 - Chương 37: Chương 37
119. Q.3 - Chương 37: An Thiếu Hàn, Ta Là Đèn Đánh Cá, Chàng Là Bọt Biển Khơi
120. Q.3 - Chương 38: Chương 38
121. Q.3 - Chương 39: Chương 39
121. Q.3 - Chương 39: Mai Vũ, Giết Vô Hoan, Đưa Ta Đến Bên Cạnh Hắn Đi
122. Q.3 - Chương 40: Chương 40
122. Q.3 - Chương 40: Người Trong Lòng, Phải Dùng Thủ Đoạn Để Đoạt Lấy
123. Q.3 - Chương 41: Chương 41
123. Q.3 - Chương 41: Mai Vũ Tập Kích Vương Phủ Vào Ban Đêm, Vô Ca Gặp Chuyện
124. Q.3 - Chương 42: Chương 42
124. Q.3 - Chương 42: Ta Không Phải Là Người Đáng Thương Nhất, Mà Chính Là Ngươi Đó.
125. Q.3 - Chương 43: Chương 43
125. Q.3 - Chương 43: Mai Vũ, Bây Giờ Ngươi Là Của Ta
126. Q.3 - Chương 44: Chương 44
126. Q.3 - Chương 44: Đêm Nay, Sự Tàn Nhẫn Của Ngươi, Mai Vũ Nhận
127. Q.3 - Chương 45: Chương 45
127. Q.3 - Chương 45: Mai Vũ, Ta Sẽ Đến Bên Cạnh Ngươi Nhanh Thôi, Chờ Ta
128. Q.3 - Chương 46: Chương 46
128. Q.3 - Chương 46: Đại Phu Vô Lương Tâm Đáng Ghét Và Cỏ Làm Quên Hết Mọi Thứ
129. Q.3 - Chương 47: Chương 47
129. Q.3 - Chương 47: Tên Đại Phu Tự Kỷ Và Thằng Nhóc Vô Lương Tâm
130. Q.3 - Chương 48: Chương 48
130. Q.3 - Chương 48: Đại Phu Vô Lương Tâm, Không Ngờ Ngươi Là Một Người Tốt
131. Q.3 - Chương 49: Chương 49
131. Q.3 - Chương 49: Muốn Từ Chối Thì Giả Làm Thái Giám Đi
132. Q.3 - Chương 50: Chương 50
132. Q.3 - Chương 50: Cái Tên Chết Tiệt, Biến Thái, Cải Trang Nữ Nhân Quái Dị!
133. Q.3 - Chương 51: Chương 51
133. Q.3 - Chương 51: Phòng Tắm Kinh Hoàng, Tên Cuồng Khoe Thân Này!
134. Q.3 - Chương 52: Chương 52
134. Q.3 - Chương 52: An Thiếu Hàn, Ta Nói Cho Ngươi Biết, Đừng Có Được Voi Đòi Tiên
135. Q.3 - Chương 53: Chương 53
135. Q.3 - Chương 53: Xin Hãy Giải Trừ Hôn Ước Với Ta Đi
136. Q.3 - Chương 54: Chương 54
136. Q.3 - Chương 54: Trước Khi Ấm Áp Biến Mất, Muốn Gặp Lại Ngươi Một Lần Nữa
137. Q.3 - Chương 55: Chương 55
137. Q.3 - Chương 55: Mai Vũ Không Đủ Thông Minh, Ta Cũng Vậy, Không Đủ Thông Minh Mà Thôi
138. Q.3 - Chương 56: Chương 56
138. Q.3 - Chương 56: Hãy Chiến Thắng Đông Thần Hạo Cùng Ta Đi
139. Q.3 - Chương 57: Chương 57
139. Q.3 - Chương 57: Ta Đã Từng Cuồng Si Chàng Như Vậy
140. Q.3 - Chương 58: Chương 58
141. Q.4 - Chương 1: Cùng Nhau Đi Khắp Nơi Tìm Kho Báu Đi
142. Q.4 - Chương 2: Chương 2
142. Q.4 - Chương 2: Hắn Chỉ Là Quá Khứ, Hắn Là Người Xa Lạ. Bọn Họ Hiểu
143. Q.4 - Chương 3: Chương 3
143. Q.4 - Chương 3: Vì Yêu Ngươi, Ta Có Thể Làm Được
144. Q.4 - Chương 4: Chương 4
144. Q.4 - Chương 4: Ngươi Không Biết Là Không Thể Trêu Chọc Người Lãnh Đạo Tối Cao Hay Sao!
145. Q.4 - Chương 5: Chương 5
146. Q.4 - Chương 6: Chương 6
146. Q.4 - Chương 5: Bạch Ưu Uy Hiếp, Bị Ép Hợp Tác
147. Q.4 - Chương 7: Chương 7
147. Q.4 - Chương 6: Ngươi Là Ánh Mặt Trời Tháng Năm Của Ta, Ấm Áp Và Rực Rỡ
148. Q.4 - Chương 8: Chương 8
148. Q.4 - Chương 7: Chúng Ta Đã Hứa Hẹn Rồi Mà, Ta Muốn Mãi Mãi Ở Bên Cạnh Nàng
149. Q.4 - Chương 9: Chương 9
149. Q.4 - Chương 8: Người Đứng Sau Sự Kiện Lạc Vân Sơn
150. Q.4 - Chương 10: Chương 10
150. Q.4 - Chương 9: Câu Đố Này, Nàng Sẽ Phá Giải Nó!
Ảnh tử* nói nàng đã tới Giang Nam.
(*) ảnh tử: hộ vệ trong bóng tối, giống như chiếc bóng của chủ nhân (ảnh = bóng)
Phát hiện bóng dáng vẫn luôn mất tích của nàng ở Giang Nam.
Xém chút kích động đến mức bóp nát cái chén.
An Thiếu Hàn thoắt cái đã đứng lên, hỏi ảnh tử: “Nàng tới đây làm gì?”
Khóe miệng ảnh tử giật giật, nói: “Hôm trước đi thanh lâu, còn cả ngày hôm nay vẫn đang say rượu ạ.”
Lông mi An Thiếu Hàn nhăn lại.
Đi thanh lâu? Hắn không nghe nhầm chứ?
Hắn cũng biết cấu tạo đầu óc của nàng kỳ quái như thế nào, nhưng cũng không đến mức không rõ giới tính của mình chứ.
“Nàng đi thanh lâu tìm vui?” An Thiếu Hàn hỏi.
Ảnh tử lắc đầu: “Bẩm chủ tử, nghe nói nàng đi cụng rượu, đổi một vò Thiên Niên Hồng.”
Nghe được đáp án, An Thiếu Hàn gần như muốn cắn nát răng.
Tửu quỷ này!
Hừ, hắn biết ngay là nàng đi uống rượu. Trước kia khi mở rượu quý trong vương phủ, mỗi vò đều bị thiếu một ít.
Hạ nhân sợ hãi đến báo cáo, nói có thể là có chuột trộm rượu.
Lúc ấy An Thiếu Hàn còn cười cười, nói: “Không có chuột, một con mèo nhỏ mà thôi, không cần lo lắng.”
Không phải hắn không biết con mèo nhỏ kia là ai.
Ăn chim gà cực kỳ quý hiếm trong viện, còn trộm rượu của hắn.
Lúc đó, tâm tình đối với nàng, không phải tức giận, mà lại là cảm thấy thật đáng yêu.
Đúng vậy, thật đáng yêu.
Làm sao lại có một nữ nhân đáng yêu như vậy đây.
Khóe miệng mang theo nụ cười không dễ nhận ra, An Thiếu Hàn lại hỏi: “Biết kế hoạch của nàng tối nay không?”
Muốn đi gặp nàng, thật sự rất muốn đi gặp nàng. Xem nàng có tốt hay không, có khỏe mạnh hay không.
“Bẩm vương gia, tối nay nàng muốn đi tiết hoa đăng.” Ảnh tử mở miệng nói.
An Thiếu Hàn nghe, khẽ mỉm cười, nói: “Nói cho Quận chúa, tối nay, ta muốn mang nàng đi chơi.”
Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, hoan nghênh trở lại Giang Nam.
+++
Sắc đèn ấm áp chiếu cả Giang Nam. Pháo hoa nở rộ khắp nơi.
Đo đỏ, lại mờ ảo.
Một đêm nay, là một đêm sung sướng.
Mai Vũ cầm một chiếc hoa đăng trên tay, xoay một vòng, dựa vào người Thanh Vân, mỉm cười hỏi Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca: “Nhìn đẹp không?”
Thanh Vân mặc một bộ y sam màu vàng sáng, sắc mặt hơi đỏ lên, len lén ngắm trộm y sam của Mai Vũ.
Thật đẹp quá, màu đỏ thật sự rất hợp với nàng.
Hoa Tử Nguyệt vuốt cằm, nhìn một vòng, cười với hai người họ: “Hai người như vậy thật sự rất giống tỷ muội.”
Mai Vũ ôm lấy Thanh Vân, dựa đầu gần vào, nói: “Là hai tỷ muội nghiêng thành sao?”
Mục Vô Ca cười to: “Là hai tỷ muội ngu ngốc.”
Thanh Vân ngượng ngùng lau mồ hôi, Mai Vũ lại đạp hắn một phát.
Không đứng đắn.
Quơ quơ hoa đăng trong tay, Mai Vũ nói với Hoa Tử Nguyệt: “Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, ngươi nhìn này, hoa đăng của chúng ta giống nhau đó.”
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười.
Đúng là rất giống nhau, đều vẽ rặng mây.
Trên đường phố rộn rã, Mai Vũ kéo Thanh Vân đi qua.
Cả một bộ hồng y khiến cho người xung quanh đều ghé mắt.
Hoa Tử Nguyệt xoa trán.
Là một nữ hài tử, vậy mà nàng không thể an phận một chút sao.
Thanh Vân đi bên cạnh nàng, chỉ cười.
Thích nhìn nàng cười vui vẻ, như vậy, dường như vui vẻ sẽ lây cả sang nàng (TV).
Mai Vũ chọn một cây trâm cài lên đầu Thanh Vân, cười sáng lạn: “Cho đám Tử Nguyệt nhìn chút đi, để bọn họ nhìn thử ánh mắt của cô nương một chút.”
Thanh Vân liếc mắt về phía trước, lập tức bị Mai Vũ che, nói: “Đừng nhìn lén, để đám Tử Nguyệt nhìn thử đi.”
Thanh Vân cười, xoay người chạy đến chỗ Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca.
Người bán trâm nhịn vài lần, cuối cùng vẫn nói.
“Cô nương, đó… là phấn trang điểm… không phải trâm cài.”
Nụ cười đắc ý ở khóe miệng Mai Vũ cứng ngắc.
-----|||
Có nhầm không vậy!
Nàng cảm thấy nó rất đẹp mà, màu đỏ, giống như kẹp giấy, cài trên tóc trông rất đẹp mắt.
“A, ta chỉ cảm thấy như vậy có vẻ tiện hơn.” Mai Vũ ổn định tinh thần một chút, cố ý nghiêm túc nói với lão bản bán trâm.
Khóe miệng lão bản giật giật.
Làm ơn, rõ ràng là ngươi chọn sai cơ mà!
Nhìn về phương xa, Mai Vũ có thể nhìn thấy khóe miệng co rút vì nhịn cười của Mục Vô Ca, và cả cái miệng nhỏ nhắn đang bĩu ra của Thanh Vân.
Éc, cô nương không biết gì hết.
Xoay người, Mai Vũ cảm thấy phải chạy trước mới được.
Quay người lại, Mai Vũ liền nhìn thấy một người vô cùng không muốn nhìn thấy.
Đang đi tới chỗ nàng.
Khóe miệng giật giật, lông mi Mai Vũ nhảy lên báo điềm không tốt.
Ông trời ạ, tại sao nàng luôn lắm tai nạn.
Hắn tên là gì nhỉ? À đúng rồi, tên là Hạo Thiên.
Tiểu tử thúi không biết tốt xấu, lúc này đang đi tới chỗ nàng.
Đi ngang qua, nhất định chỉ là đi ngang qua. A a a, không xong rồi, vô cùng không xong!
Nếu bị hắn nhận ra, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhìn trái liếc phải.
Mai Vũ quyết định tìm một phương pháp tránh né.
Ánh mắt sáng lên.
Ha, phía trước có một sạp bán mặt nạ.
Mai Vũ bước nhanh qua đó, vươn tay cầm một cái mặt nạ.
Cầm, không cầm lên được. Lại cầm, vẫn không cầm lên được.
Mai Vũ nhìn lại cái mặt nạ, chỉ thấy ở một góc khác của nó, cũng có một bàn tay.
Dự cảm vô cùng không tốt dấy lên trong lòng, Mai Vũ ngẩng đầu nhìn.
-----|||
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp mà!
Kẻ cầm cùng một cái mặt nạ với nàng, lại là tên Hạo Thiên chết tiệt đó!
Mai Vũ cảm thấy mình sắp khóc rồi.
Đông Thần Hạo ngẩng đầu nhìn nàng.
Nữ tử này, dường như đã gặp ở đâu đó.
Chắc là không phải đâu, gương mặt dễ nhìn như vậy.
Làm sao lại cảm thấy đã gặp rồi mà không có ấn tượng chứ?
Đông Thần Hạo nghi ngờ mở miệng: “Cô nương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Mai Vũ, lúc nghe hắn nói câu này, liền thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, may mắn, thật may mắn là hắn không nhận ra.
Treo lên nụ cười hoàn mỹ, Mai Vũ nghiêng đầu nói: “Vị công tử này nói đùa, ta nhớ ta chưa từng gặp qua công tử.”
“Mai Vũ, này, có trò vui nè.” Đúng lúc này, tiếng của Mục Vô Ca lại vang lên đằng sau.
Lông tơ của Mai Vũ dựng thẳng hết lên.
Mẹ nó! Mục Vô Ca ngươi chán sống sao!
Không biết hiện tại cô nương ta đang ở giây phút nguy ngập, ngộ nhỡ ngươi bị người ta nhận ra, vậy ta cũng bại lộ đó.
Xoay người, Mai Vũ vội vàng đi tới chỗ của hắn.
Đông Thần Hạo nhìn thấy bóng dáng của Đông Thần Thanh Vân trong đám người.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ra vậy.
Bảo làm sao lại cảm thấy đã gặp nhau ở đâu đây.
“Thì ra Tiêu Lộng Vũ là một cô nương, hơn nữa còn tên là Mai Vũ sao.” Đằng sau truyền đến giọng nói khiến người ta chán ghét.
Mai Vũ khó chịu, vô cùng khó chịu.
Hừ, Mai Vũ nàng đứng đoan chính, ngồi cũng đoan chính, cho dù nói tên giả, nữ giả nam trang thì có làm sao.
Xoay người, Mai Vũ ngẩng đầu lên, quăng một câu: “Cô nương tên Mai Vũ, lúc nữ giả nam trang thì gọi là Tiêu Lộng Vũ. Làm sao, không phục à? Không phục thì đi mà đụng tường Nam ấy.”
Trong đám người, bóng dáng màu đỏ quăng những lời này xong liền xoay người rời đi.
Đông Thần Hạo cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay.
Mỉm cười.
Mai Vũ sao, ta nhớ kỹ.
Đêm rực rỡ pháo hoa, luôn là một ít quấn lấy nhiều.
Giờ phút này, quấn quýt trong lòng Đông Thần Hạo, là một nữ tử hồng y như lửa.
Bóng nàng giống như chứa ánh sáng màu đỏ, hoa đăng trong tay khẽ đung đưa, tóc đen tung bay, dáng vẻ xinh đẹp, khắc thật sâu vào trong lòng hắn.
Mai Vũ đá Mục Vô Ca một phát.
Mục Vô Ca vôi tội kêu to: “Sao lại đá ta!”
Hắn lại chọc nữ nhân chết tiệt này ở đâu rồi!
Mai Vũ liếc mắt, nhún vai: “Bởi vì ngươi đẹp trai.”
Hừ, hại cô nương bại lộ thân phận, đáng đời ngươi.
Mục Vô Ca suýt nữa muốn đá lại một phát.
Mẹ nó! Bề ngoài đẹp trai cũng là tội sao.
Túm Hoa Tử Nguyệt, Mai Vũ hỏi: “Có trò gì vui?”
Hoa Tử Nguyệt kéo nàng qua, chỉ lên trên đài, cười nói: “Đây.”
Mai Vũ nhìn qua, trên đó treo vài cái trống lớn, và cả một băng lụa màu rất dài, phía trước đặt một cái bàn, trên bàn là văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên).
Mai Vũ không hiểu, hỏi hắn: “Đây là làm gì?”
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu: “Đêm nay là tiết hoa của Giang Nam. Giang Nam có phú hào, lấy bảo bối quý giá cất giấu của mình là ngọc bội Song Phi Thải Điệp ra, yêu cầu hai người tổ hợp dùng trống này tấu nhạc, lấy lụa này múa, sau đó vẽ một bức họa, mới có thể lấy được bảo vật đó.”
Ánh mắt Mai Vũ bắt đầu lóe sáng, cười sáng lạn: “Song Phi Thải Điệp, là hai khối ngọc bội sao.”
Mục Vô Ca chen vào, nói: “Đúng vậy, là hai khối.”
Nụ cười dần dần ngoác lên mang tai, Mai Vũ quay sang Thanh Vân, giống như một con sói xám lớn.
Thanh Vân nhìn ánh mắt của nàng, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Run run hỏi: “Làm, làm gì vậy?”
Làm sao lại cảm giác ánh mắt của nữ nhân này, thật gian trá chứ.
Mai Vũ liếc mắt, kêu to trong lòng: Đương nhiên là ----- bắt ngươi đi lên kiếm bảo vật rồi!
Đông Thần Thanh Vân đáng thương, vẫn chưa biết mình đang bị người ta tính kế.
Xem tiếp: Q.3 - Chương 37: Chương 37