41 CHƯƠNG 41
Phía sau nơi trú quân của quân doanh tại Ung châu có một trấn gần kề, tuy là nơi biên quan Mạc Bắc, nhưng người đến người đi cũng coi như náo nhiệt.
42 CHƯƠNG 42
Sau khi dùng xong bữa tối, mấy vị phó tướng đều tụ tập trong doanh trướng chủ tướng thương thảo bước đối sách tiếp theo. Thống soái người Liêu bị Yên Vân Liệt bắn chết, nhưng người Liêu lại không có ý đồ lui binh.
43 CHƯƠNG 43
Lưu tướng quân không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngất đi, sau lại hít chút khói bụi, thế nhưng tìm khắp tro tàn của lều trại, đều không tìm được bản đồ lăng Diễm đế Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ hắn, mảnh vải kia trải qua xử lý đặc biệt không sợ nước lửa, sẽ không bị hủy bởi biển lửa, nhưng trên người Yên Vân Liệt cũng không có, bất quá may mà bản vẽ cơ quan vốn cũng không ở chỗ Lưu Bình.
44 CHƯƠNG 44
Tiếng gió gào thét thê lương chói tai, lều dựng lên chống không được bao nhiêu sức gió, đống lửa nảy lên kịch liệt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.
45 CHƯƠNG 45
Đông Ly Mộ Vân dừng bước lại, “Ta thích một người…”
Thanh âm của y ép tới rất thấp, chỉ nói một câu như vậy liền khó có thể tiếp tục, dừng dừng, nhưng vẫn cố gắng mở miệng.
46 CHƯƠNG 46
“Chuyện của Lăng Thanh các ngươi biết được từ đâu thì không biết. ” Yên Vân Liệt thay thế Lăng Thanh nói tiếp, “Nhưng ngươi lợi dụng thân phận Tạ Thiên Cơ từ trong miệng Lăng Thanh biết quá khứ của ta và hắn, cũng mượn cơ hội dẫn ra ma chướng trong lòng Lăng Thanh.
47 CHƯƠNG 47
Trong đường ngầm bên kia, Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh đi một trận quanh co khúc khuỷu, không có bản đồ cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu, tiếng nước thật ra đã nghe không thấy.
48 CHƯƠNG 48
Xe ngựa dừng ở cửa Vãn Nguyệt sơn trang, lục lạc bốn góc trong gió xuân Giang Nam hơi rung, thanh âm “leng keng, leng keng”, thanh thúy xa xăm.
49 CHƯƠNG 49
“Tên hài tử ta đã nghĩ…” Yên Vân Liệt khẽ ngẩng đầu lên nói: “Phượng Chứ, Lăng Phượng Chứ… Hi vọng nó sau này lớn lên có thể giống ngươi, quân tử như ngọc, đoan chính tựa trúc, ôm hiệp nghĩa và nhiệt huyết tràn ngập, tuấn dật tiêu sái, cầm kiếm giang hồ.
50 CHƯƠNG 50 PN2 – QUẤN TƠ
Phật nói: Phàm là tất cả chúng sinh chưa giải thoát, đều sẽ tuần hoàn lặp đi lặp lại trong lục đạo, đây là “luân hồi”.
Mà cái gọi là giải thoát, chính là chỉ thoát khỏi ràng buộc, dùng giới là sơ thiện, định là trung thiện, tuệ là hậu thiện, như thế sản sinh thiền định gắng đạt tới diệt khổ, sau cùng mới thoát khỏi lục đạo luân hồi.
51 CHƯƠNG 51 PHIÊN NGOẠI TAM – KHÔNG MUỐN AI BIẾT
Yên đại giáo chủ luôn thích làm chuyện đào hố chôn mình.
Ngày hôm đó Yên đại giáo chủ đang có chuyện muốn tìm Vệ Vũ, hỏi thuộc hạ một vòng, kết quả đều nói không nhìn thấy.