61 Rời khỏi thị trấn xuất phát về hướng Lạc thành, bởi vì bận tâm đến tiểu hài tử nên hành trình cũng chậm lại chút ít, kỳ thực họ cũng không dự định đi nhanh làm gì, đây là quyết định của Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược sẽ không phản đối, tuy rằng ánh mắt khi hắn nhìn Lăng Nguyệt Vụ đã có chút biến hóa.
62 Đồng Phượng sau khi tỉnh lại, có người tốt bụng đỡ hắn ngồi dậy, bưng tới một tách trà thơm tươi mát cho hắn, hắn đã khát đến sắp chết đương nhiên sẽ không thưởng thức được hương vị thanh đạm của trà.
63 Rời khỏi phòng Đồng Phượng, Lăng Nguyệt Vụ cũng không đi đâu xa, xoay người hướng về phòng bên cạnh, vừa nhẹ nhàng đẩy cửa vào liền thấy Lăng Sương Nhược chắp tay đứng trước cửa sổ, bọn họ đều có chung một sở thích a, nhưng khi thấy trên tay đối phương cầm một lá thư, hắn chỉ hơi kinh ngạc một chút, tâm tình của hắn đương nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài.
64 “Phu tử, ta dẫn theo một bằng hữu tới, ta có thể mời hắn ngồi cùng không?”
Gương mặt trắng nõn hồng hồng của Triệu Địch bị phơi nắng đến đỏ bừng, khi cười lên tựa như đóa hoa, Đạm Viên nhẹ nhàng kéo Triệu Địch đến bên người mình, sờ sờ mái tóc mềm mượt của đối phương, “Lớn như vậy rồi còn hậu đậu như thế, sau này không còn ta nữa ngươi phải làm sao? Ân?”
Hiếm khi nào thanh âm của Đạm Viên mềm nhẹ đến kỳ cục như vậy, toàn thân Lăng Nguyệt Vụ run lên trong giây lát, sau đó chậm rãi đem đường nhìn đặt ở nam nhân tuấn lãng đang đứng một bên mỉm cười nhìn Đạm Viên, thấy Đạm Viên hoàn toàn làm lơ mình cũng không có biểu hiện xấu hổ gì cả.
65 Một mùa quạnh quẽ bị bao phủ trong tầng lớp chuyện buồn, lặng thầm trôi đi, sau một đêm triền miên, bình minh tỉnh lại chỉ còn một mình lẻ bóng, tỉnh lại thêm một lần cũng chỉ mỉm cười mà qua, cười mình si, cười mình dại, cười mình ngốc, cười mình khờ.
66 Phía sau mỗi một chuyện đều có một chân tướng, thật vậy, bất luận đó là chuyện nhỏ hay chuyện lớn.
.
Bất luận là lòng hiếu kì hay sự tham lam vô tận của con người, hoặc là nội tâm giải thoát, nói chung mọi việc vốn dĩ rất giản đơn.
67 Qua thật nhiều năm sau.
.
Gió táp mưa sa không còn liên quan đến họ, mây cuộn mây trôi, nhìn tẫn thiên hạ.
.
Đỉnh Thanh Phong, cổ tùng sừng sững, gió lạnh thổi qua.