21
“Tiên sinh. ” Tiếng Trạm Lư xông vào mạng tinh thần của cơ giáp, như một hòn đá nhỏ tạo nên gợn sóng nhẹ.
Lâm Tĩnh Hằng tạm thời thu lại ý thức rơi rụng trong bóng tối: “Khôi phục bao nhiêu rồi?”
“5%.
22 Cánh tổn thương của cơ giáp rơi rụng trong không gian vặn vẹo, mạng tinh thần dao động kịch liệt, thân cơ mất thăng bằng điên cuồng tự quay với tốc độ cao, thậm chí hệ thống thăng bằng của bản thân cơ giáp đã hỏng.
23
“Tiên sinh, tôi đo được nhịp tim ngài vượt qua phạm vi bình thường 20%, ngài có ổn không?”
Lâm Tĩnh Hằng không nói nên lời.
Hắn mất mười tám năm, vừa truy tra nhân vật thần bí năm ấy cướp Lục phu nhân đi, vừa vắt óc suy tính, loại trừ những kẻ dị kỷ, trèo lên tiền tuyến liên minh, vào đóng tại cứ điểm Bạch Ngân.
24 Trung tâm hành chính của sao Bắc Kinh β cách học viện Tinh Hải ba trăm kilomet, đang là giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài tự dưng lệch khỏi dự tính, vọt thẳng lên gần hai mươi độ, tầng băng như tảng đá ẩm ướt bừng bừng sức sống, đợt rét đậm kéo dài hơn hai năm tựa hồ hơi có xu thế sống lại, giống như đột nhiên từ cuối vũ trụ thổi đến một trận gió xuân, không trung trở nên trong trẻo xanh thẳm.
25 Mặc dù Độc Nhãn Ưng là một tay buôn lậu súng đạn, nhưng tự xưng đốt giết đánh cướp tinh thông mọi thứ, nhảy sang nghề vơ vét cũng rất thuận buồm xuôi gió.
26 Lục Tất Hành mới chạm tay vào lưng Lâm Tĩnh Hằng, máu nóng hôi hổi lập tức dính đầy tay, cậu vội vàng luống cuống giơ tay ra, dùng bả vai cứng ngắc gánh sức nặng của đối phương, nhất thời chân cũng run.
27 Hình thức ngày đêm trong cơ giáp có thể lấy giả tráo thật, khi vận hành ổn định, chỉ cần không mở cửa cabin nhìn ra bên ngoài, sẽ tạo ảo giác còn ở dưới mặt đất.
28
“Thế này cũng chưa ngất xỉu, cho thấy giỏi chịu đau hơn người ta,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Không tệ. ”
Hắn vừa dứt lời, một cây kim thử từ trên đầu Linh Linh Nhất thong thả vòng ra, cắm vào tủy sống.
29 Trên bản đồ di chuyển thực thời của cơ giáp “Bắc Kinh” thể hiện một khoảng trống không, lúc này đường họ đi qua là tuyến đường ngầm không nằm trên bản đồ, do vô số nhóm buôn lậu qua lại Thiên Hà Số 8 mở ra, có nghĩa là trên tuyến đường này không có bất cứ đảm bảo an toàn gì.
30 White loạng choạng xuống khỏi máy chạy bộ, nôn khan hai cái, cơ hồ lệ nóng tràn mi: “Người? Người! Gần đây có hành tinh nào không? Trạm không gian nhỏ cũng được, tao nằm mơ cũng muốn đạp trên mặt đất.
31
Song Độc Nhãn Ưng không hề cảm kích ý tốt này.
Độc Nhãn Ưng nghe câu nói na ná “đóng cửa thả chó” này, hai hàng lông mày dựng ngược tại chỗ, suýt nữa vượt đường mép tóc: “Không phải là trị vài tên ma cà bông thôi sao? Mày có cần ra vẻ quá vậy không? Lâm Tĩnh Hằng, không làm điệu làm bộ thì mày sống không nổi à?”
Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên trả lời: “Các hạ nghĩ gì trong lòng, trong mắt liền thấy cái đó.
32 Tuyến đường ngầm xuyên qua biên giới Thiên Hà Số 8, kéo dài đến hướng vực ngoại, trên đường nghe nói phải qua ba trạm bổ sung ngầm, trạm đầu tiên ở gần nhóm tiểu hành tinh bên ngoài Thiên Hà Số 8, tọa độ rất bí mật, “Đội Tự Vệ” trước mắt chiếm cứ ở đây.
33 Xú Đại Tỷ không phải là công dân mẫu mực tuân thủ pháp luật gì, đừng thấy căn cứ lụp xụp này ngay cả dùng điện cũng hạn chế mà lầm, nhà tù riêng xây lại hết sức hoàn mỹ.
34
Lục Tất Hành nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lão Lục, ba vì vậy mới đặc biệt phẫn nộ à?”
Độc Nhãn Ưng thoạt đầu á khẩu, sau đó lớn tiếng nói: “Cút, bớt tưởng bở đi, bố mày xót cho gia sản của mình thôi!”
Lục Tất Hành vỗ vai lão: “Gia sản thứ này, như đê đập đắp tạm bằng cát trong sông suối, giữ một tẹo nước, sống không ôm được, chết không mang theo, trăm năm sau đập cát vừa sập, thì dòng nước lại cùng bùn cát chảy ra sông biển.
35 Trạm Lư rất lễ độ nhắc nhở: “Hiệu trưởng Lục, ‘tiêu chuẩn đo sức chiến đấu của bộ đội’ do chính phủ liên minh ban bố là thang điểm 100, tôi ước đoán sơ qua, kết quả của Đội Tự Vệ là khoảng 5 điểm, đối mặt với hải tặc vũ trụ không có sức đánh trả, tôi nghĩ phỏng đoán của thầy đối với họ quá lạc quan rồi.
36
Lâm Tĩnh Hằng đang xuôi theo mạng tinh thần của Trạm Lư, cẩn thận quét qua bộ phận bị hỏng của trọng tam.
Hắn cần từng chút một làm rõ hỏng hóc và nguyên nhân, đủ rõ ràng rồi mới có thể lên phương án sửa chữa.
37
Chip sinh vật phát huy hết mức công năng ngụy trang và ẩn hình, tất cả cảnh nền xung quanh đều bị hư hóa, chỉ còn lại một màn hình khổng lồ, hiệu ứng của hình ảnh lập thể ba trăm sáu mươi độ quá thật, hợp thành một ảo giác cơ hồ khó phân biệt thật giả – dường như Vệ đội thân vương Cayley, đám hải tặc vũ trụ tránh chỉ sợ không kịp đó, đã đằng đằng sát khí ngay trước mắt!
Dù là tại thời đại Lịch Tân Tinh, hoàn cảnh vũ trụ đối với con người cũng vô cùng nguy hiểm, dân buôn lậu chạy hàng trên đường, còn xem như giắt đầu ở lưng quần, mỗi lần đều chuẩn bị sẵn sàng có đi không về – càng không cần nói đến đối mặt với chiến tranh vũ trụ… Tuy rằng đối thủ của họ không hề cảm thấy đối mặt với đám lộn xộn kia xứng gọi là “chiến tranh”.
38
“Lục tổng,” White đặt một xấp giấy viết bỏ trước mặt cậu, “Tính không ra. ”
Lục Tất Hành nhìn hơi mệt mỏi, mắt thâm quầng, thỉnh thoảng ấn qua ấn lại từ ấn đường đến huyệt thái dương.
39 Khi hình ảnh theo dõi tối đi, trên cơ giáp Bắc Kinh đang phát ra cảnh báo lực hút chói tai, tim Lâm Tĩnh Hằng đập thót, mới lập tức ý thức được, không phải yêu ma quỷ quái của căn cứ dọa camera ngất xỉu, mà là hắn đã đi quá xa, chút tín hiệu mạng nội bộ yếu ớt kia rốt cuộc khó có thể duy trì.
40 Lục Tất Hành là một người bề ngoài sạch sẽ gọn gàng mà bên trong rất bê bối, phòng làm việc bị cậu làm rối tung lên, hai con robot làm việc bị tháo banh ra chất lẫn lộn dưới đất, bốn cái chân máy song song cắm trên bàn cậu, để dọn cho mình một chỗ nhoài ra ngủ, cậu xếp mớ chip lớn bé thành hai chồng, vốn đã lắc lư sắp đổ, lúc này run run ngồi bật dậy, hai núi chip đổ ầm xuống, suýt nữa chôn vùi cậu.