21 Tức giận khác thường, thực sự sẽ làm cho người ta đánh mất lý trí sao?
Bão cát đi qua, sa mạc lại có vẻ hoàn toàn yên tĩnh, trời xanh mây trắng, gió êm sóng lặng, nếu không phải cơ thể trải qua kỳ cảnh, ai có thể liên tưởng gió lớn kinh người muốn phá hủy cả vùng đất với cảnh tượng trước mắt, một giây kém thôi mà khác xa nhau như thế, đây tất cả đều là ý chỉ của thượng đế sao?
"Abraham" chở Thiên Uy cùng Vũ Tiệp đi về thành, tốc độ của nó rất chậm chạp, có lẽ là băn khoăn đến thương thế của cô!
Lửa giận của Thiên Uy chưa tiêu, cho nên anh nằm ở trên lưng "Abraham", tư thế như vậy sẽ hút vào nhiều cát vàng hơn khi ngựa chạy, mà cô bị thương rất nặng cũng căn bản không thể ngồi!
Toàn bộ phần lưng của Vũ Tiệp sưng đỏ đầy vết máu, Thiên Uy cố ý để cho cô nằm, khiến ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên, tiếp tục phơi nướng lưng, cùi chỏ, cổ ngọc.
22 Bên trong phòng không mở đèn.
Ánh trăng mông lung từ bên ngoài cửa sổ rọi xiên vào, đây chính là nguồn sáng duy nhất.
Bên trong nhà hoàn toàn lạnh lẽo, cô đơn hiu quạnh, chỉ có tiếng động duy nhất đó là tiếng khóc của Vũ Tiệp.
23 Con ngươi của cô vẫn tiêu tán mong đợi, sau một lúc lâu, cô mê man nhìn anh, đợi sau khi tầm mắt cô hoàn toàn rõ ràng, mới nhìn rõ vẻ mặt vui mừng của Thiên Uy ngay trước mắt, Vũ Tiệp lập tức nhớ lại tất cả.
24 Nếu cô là “Nữ nô” đầu tiên của anh, điều này chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến cô. Vậy tại sao trải qua mấy ngày nay, anh lại càng ngày càng lạnh nhạt, cô thật sự giống như đầy tớ "Chân chính", mà anh là chủ nhân cao cao tại thượng, không còn nồng tình mật ý như trước kia nữa.
25 Edit: lamnguyetminh
Beta: Tử Liên Hoa
"Tại sao?"
Một tiếng gào đau đớn truyền vào trong tai Vũ Tiệp. Trong vẻ mặt dữ tợn, tức giận của Thiên Uy còn ẩn chứa bi thương, đau đớn, khí thế của anh như con sói hoang bị thương, quét khắp cả căn phòng.
26 "Cho dù thế nào, cứ chờ dập tắt lửa xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm Vũ Tiệp! Tộc trưởng, ngài cần nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục thể lực mới được. " Anh ta vội vàng nói sang chuyện khác.
27 Con ngựa nghe thấy chủ nhân gọi mình, mặc dù thương thế chưa tốt lắm, nhưng nó vẫn phấn chấn tinh thần, hí dài một tiếng xem như đáp lại, bởi vì, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian qua, chủ nhân chủ động tới tìm nó!
"Hí.
28 Vũ Tiệp không có thời gian suy tính, tất cảmọi chuyện đều xảy ra với tốc độ nhanh như chớp.
"Mạc Vũ Tiệp! Là Mạc Vũ Tiệp ——" Một tiếng thét thảm thiết truyền đến.
29 Vũ Tiệp vui mừng đến phát khóc, cô thật sự nhìn thấy "Abraham" cùng với Thiên Uy mà cô chân thành yêu mến như ước nguyện, cho dù đây chỉ là ảo giác, cô có chết cũng nhắm mắt.
30 "Thiên Uy ——" Cô có chút chần chừ mở miệng, cô không biết nên nói gì.
"Hả?" Anh lấy lại tinh thần lên tiếng. "Nước quá lạnh sao?" Anh quan tâm hỏi.
31 Edit: Maria Nyoko
Beta: Thao1504
Một tuần lễ sau, Thiên Uy và Vũ Tiệp ngồi máy bay rời Arab, rời khỏi mảnh đất anh đã từng yêu thương nhiệt tình, lưu luyến sa mạc.
32 Thiên Uy cũng không bỏ qua cho cô, Anh vuốt lên thân thể mềm mại của cô, lật người, thân mật nói: "Bây giờ bắt đầu, chúng ta sẽ không nữa quấy rầy khách của khách sạn rồi.