Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tấn Công Ngược Thành Phi Chương 19: Chương 18

Chương trước: Chương 18: Chương 17



Editor: Tử Sắc Y

Nói tiếp sau khi Lư thị trở về viện của mình, trong lòng càng nghĩ càng bực, cũng không bao lâu liền đi đến Tĩnh Tâm cư của Trang lão phu nhân. Chỉ là lần này nàng lại tính sai. Khi nàng lau nước mắt, nói đại tẩu mình ỷ thế hiếp người thế nào, chỉ là Trang lão phu nhân còn chưa nghe nàng nói xong thì đã cắt đứt lời nàng nói..., "Trang phủ vốn là phòng lớn thừa kế, đại tẩu ngươi thân là đương gia chủ mẫu, thân thể tốt rồi thì tất nhiên cũng nên trông coi chuyện bếp núc trong phủ."

Ở chỗ Trang lão phu nhân, Lư thị không chiếm được nửa phần tốt, vừa về trong sân thì đụng phải vị hôn phu đang ôm hai mỹ nhân bước vào nhà. Nhìn thấy một màn này, nhất thời khí huyết nàng dâng trào. Vốn nàng đã ăn một bụng lửa giận, hôm nay lại thấy dung mạo hai người trong lòng hôn phu còn xinh đẹp và trẻ tuổi hơn mình, có thể nói vẻ mặt nàng vô cùng đặc sắc.

Chỉ thấy nàng bước mấy bước đi lên đẩy ra hai nữ tử, "Trang Thiên Kỳ ngươi là tên khốn kiếp. Tam phòng chúng ta, hôm nay đều bị khinh bỉ khắp nơi, mà ngươi còn suốt ngày phong lưu khoái hoạt."

Lại nói, Trang Thiên Kỳ vốn đang xuân phong hả hê, thì đột nhiên bị vợ cả xuất hiện vừa chỉ vào lỗ mũi vừa chửi mắng một trận, lập tức vẻ mặt hắn vô cùng khó coi. Mà Lư thị cũng nhất quyết không tha, lấy tay đánh vào trước ngực Trang Thiên Kỳ. Nhìn thấy gương mặt dù có phủ mấy lớp phấn, cũng không thể che được nếp nhăn và những tàn nhan li ti của phụ nhân trung niên, lúc này nước mắt nước mũi còn chảy dài đầy mặt, Trang Thiên Kỳ thấy như vậy liền muốn nôn mửa. Hắn nhanh đẩy Lư thị ra, trực tiếp lấy chân đá vào bụng nàng, Lư thị đau đến co người thành một nhúm trên mặt đất. Trang Thiên Kỳ thấy vậy chỉ cười lạnh một tiếng, mắng một câu đồ điên, rồi ôm hai mỹ nhân nghênh ngang rời khỏi.

Ngay đêm đó, đèn trong sân Toái Ngọc hiên sớm đã được dập tắt. Trang lão gia đứng một mình ở trước cửa, bị gió lạnh thổi qua không khỏi rụt cổ lại một cái. Nhìn thấy cửa gỗ khắc hoa văn đóng chặt, Trang lão gia tiếp tục lấy lòng nói: "Mẫn Mẫn, vi phu thật sự biết sai rồi. Ngươi xem đêm qua vi phu ngủ ở trong thư phòng, giường thư phòng vừa lạnh vừa cứng. Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, thê tử tốt của ta, vi phu thề, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa. Sáng nay nàng nhờ Triệu ma ma đến truyền lời, nói rằng sau khi tam phòng giúp đỡ trông coi chuyện trong phủ lại quá mức ngang ngược, vi phu cũng lập tức đi đến trước mặt mẫu thân xử lý chuyện này. Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, nàng xem vi phu biểu hiện tốt như vậy, có thể cho vi phu vào phòng không. . . . . ."

Trang lão gia đứng ở trước cửa, lại tiếp tục nói lấy lòng một hồi, thấy trong phòng vẫn một mực tối đen như cũ. Lại nhìn sang hai tay lạnh đến bầm tìm, cuối cùng đành phải ảm đạm quay về thư phòng.

Mấy ngày sau, lúc Diệu Trúc được giải vào trong phòng cũng là lúc đêm đã khuya. Trang Như Mộng đang tựa nghiêng trên giường, thấy Diệu Trúc vào phòng nụ cười trên mặt càng sâu. Diệu Trúc bị giam trong phòng ở trên lầu cộng thêm mấy ngày chưa ăn cơm, vả lại phòng đó hàng năm đều đóng cửa không thấy ánh sáng, chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà nàng đã tiều tụy không chịu nổi. Bây giờ nhìn Trang Như Mộng cười như thế, Diệu Trúc chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, nàng run rẩy quỳ trên mặt đất, "Đại cô nương, nô tỳ oan uổng. Mặc dù chén cháo đó thật sự có vấn đề, nhưng cũng không thể nói là do nô tỳ làm."

Thấy Diệu Trúc vẫn cắn răng không thừa nhận như cũ, Trang Như Mộng cũng không nói chuyện, vươn một tay chỉ về phía mệnh khoá tơ hồng đang treo lơ lửng giữa không trung. Nhìn thấy mệnh khoá này, cả người Diệu Trúc không khỏi run lên, nàng vội vã ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ là lần liếc mắt này, nàng đã xác định đây là mệnh khoá mà ấu đệ thường mang theo bên người.

Nhìn mệnh khoá trong lòng Diệu Trúc vừa hoảng vừa sợ, nàng liền lăn một vòng tới trước mặt Trang Như Mộng, "Cầu xin đại cô nương bỏ qua cho người nhà Diệu Trúc, Diệu Trúc không biết đã chọc giận đại cô nương chỗ nào, nhưng người thân trong nhà Diệu Trúc vô tội, nếu đại cô nương có tức giận chuyện gì, cầu xin ngài trút giận ở trên người Diệu Trúc Diệu Trúc không một câu oán hận."

Nghe Diệu Trúc nói lời này, Linh Tê bên cạnh Trang Như Mộng đi lên hung hăng đạp nàng một cước, "Tiện nhân ti tiện không có lương tâm, đến lúc này còn dám trả ơn bôi đen đại cô nương. Nếu không phải là ngươi bỏ chủ, thì làm sao đại cô nương có thể vô cớ giận chó đánh mèo lên ngươi."

Diệu Trúc bị đạp ngã trên mặt đất, lại nghe thấy Linh Tê nói những lời này, rốt cuộc trong lòng cũng nổi lên sợ hãi, nàng lăn tới bên chân Trang Như Mộng, "Cầu xin đại cô nương khai ân, Diệu Trúc chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, Vương di nương uy hiếp tính mạng nô tỳ và cả nhà nô tỳ, nô tỳ cũng không thể không nhận."

"Hử? Vương di nương?"

"Đúng, là Vương di nương. Hôm đó Vương di nương bị đại cô nương chọc giận ở trong phòng phu nhân, cho nên mới uy hiếp nô tỳ bỏ thuốc này vào trong cháo của đại cô nương. Nô tỳ thề, trừ chuyện này nô tỳ không hề làm chuyện gì có lỗi với đại cô nương."

"Thật sự là Vương di nương sao?"

"Nô tỳ quyết không nửa lời nói dối."

Thấy Diệu Trúc nói cam đoan như vậy, nụ cười trên mặt Trang Như Mộng càng sâu hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn kết hợp với hai má phúng phính rõ là nữ oa đang cười. Chỉ thấy nàng lấy từ trong tay áo, cầm ra một cây trâm bạc hơi cũ. Nhìn thấy cây trâm này, cả người Diệu Trúc tê liệt ngã xuống mặt đất. Trang Như Mộng vẫn cười hì hì như cũ hỏi, "Thật sự là Vương di nương sao?"

Trong đôi mắt Diệu Trúc hiện lên vẻ ảm đạm thất bại, nàng cười khổ nói, "Đại cô nương muốn biết chuyện gì, Diệu Trúc đều nói. Diệu Trúc chỉ có một yêu cầu, cầu xin đại cô nương bảo đảm sự an nguy của người thân trong nhà nô tỳ, đừng để bọn họ rơi vào trong tay tam phu nhân."

Trang Như Mộng vuốt ve cây tram bạc trong tay, sau một lúc lâu mới nói tiếp, "Ngươi thật sự là một người xem trọng thân tình, bản tiểu thư đồng ý với ngươi, nhất định sẽ không để thân quyến (người thân) ngươi bị tai bay vạ gió."

Diệu Trúc lấy được sự bảo đảm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thoáng nghĩ ngợi một lúc nàng mới mở miệng nói, "Ước chừng vào đầu mùa xuân năm ngoái, tam phu nhân đột nhiên tìm đến nô tỳ, uy hiếp tính mạng cả nhà nô tỳ, muốn nô tỳ đồng ý làm nội ứng ở Như Mộng cư của nàng. Nô tỳ vì người nhà,

Loading...

Xem tiếp: Chương 20: Chương 19

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tình Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 179


Li Hôn Lão Ba

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 61


Viễn Cổ Cuồng Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Xuyên Vào BL Anime Rồi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 45